[NĐNHTQV] Chương 37 + 38

0 nhận xét Posted by ,
Chương 37



Trong một căn phòng ở biệt thự, có hai người nam nhân đang xích loả cùng nhau giao triền trên giường, đến giai đoạn cao trào, gầm nhẹ âm thanh cùng nhau phóng thích, trong phòng tràn ngập hương vị tình dục cùng ái muội, càng ngày càng kịch liệt, thật lâu sau mới trở nên yên tĩnh lại.

Người nam nhân nằm ở phía trên ngồi dậy, lấy đi thuốc cùng bật lửa ở ngăn tủ cạnh giường, hút thuốc.


Người nam nhân nằm ở dưới lại có chút gầy yếu, hắn không hề động, vẫn bảo trì tư thế giao hợp vừa rồi của hai người, chỉ là những động tác kịch liệt vừa rồi làm xuất một tầng mồ hôi trên người hắn.

Người nam nhân hút thuốc chính là tên đội trưởng xấu xa của nhóm lính đánh thuê, mà người nam nhân đang nằm ngửa kia, khuôn mặt có chút tuấn tú, thân thể mảnh mai, chân dài mảnh khảnh, cùng Đỗ Tu Nhiên có sáu phần tương tự, hắn chính là Hứa Chí Vân trong Thiên Lang dong binh đoàn.

Tên đội trưởng lính đánh thuê xấu xa Đinh Bằng nhả ra một ngụm khói hỏi: “Việc ta giao cho ngươi làm sao rồi?”

Nửa ngày mới thấy Hứa Chí Vân trả lời: “Không sao cả.”

Đinh Bằng nói: “Không thể nào, một chút tiến triển đều không có?”

Hứa Chí Vân chậm rãi thu hồi chân, đầu tựa lên đầu gối nói: “Người nam nhân kia cùng dã thú đồng dạng, cơ hồ không có nhược điểm.”

Đinh Bằng nói: “Khó giải quyết như vậy? Không phải là ngươi lấy cớ chứ? Bằng thủ đoạn của ngươi hẳn là dễ như trở bàn tay.”

Hứa Chí Vân hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng hắn là ngươi sao? Hắn so với ngươi tỉnh táo hơn nhiều.”

Đinh Bằng dụi tắt thuốc, đột nhiên lạnh giọng nói ra: “Như thế nào, ngươi thích hắn?”

Hứa Chí Vân nói: “Đừng nói, cái tên dã thú kia so với ngươi giỏi hơn.”

Đinh Bằng hung hăng liếc Hứa Chí Vân, trên mặt có một tia tức giận, hắn xoay người lấy tay trụ lại cằm của Hứa Chí Vân nói: “Chú ý lời nói của ngươi, ngươi là do ta giới thiệu tiến vào đội, cũng đừng ở Thiên Lang một năm liền thay lòng đổi dạ, như thế nào? Bị Ngô Kình Thương ở Thiên Lang làm cho đầu óc mê muội?”

Hứa Chí Vân bình tĩnh nhìn Đinh Bằng nói: “Là ngươi muốn ta dùng sắc dụ con dã thú đó, hiện tại như thế nào lại ăn giấm chua?”

Đinh Bằng nhìn chằm chằm vào Hứa Chí Vân, nửa ngày mới buông lỏng tay, sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, lập tức dùng tay vuốt ve chiếc cằm bị hắn nắm đỏ, nói: “Không phải ta là vì cả đội suy nghĩ sao? Nếu như Ngô Kình Thương chịu đi vào tiểu đội của chúng ta, vậy chúng ta có thể thoát ly khỏi sỉ nhục của danh hiệu tam lưu đoàn đội*”

*Tam lưu đoàn đội: ý nói là tiểu đội của hắn chỉ đứng thứ 3 thôi.

Hứa Chí Vân liền cười nói: “Ngươi quá xem thường Ngô Kình Thương kia rồi”. Hứa Chí Vân kéo lên chăn, che lấp đi thân thể đang xích loả của mình, nói ra: “Một năm này ta cơ hồ dùng hết thủ đoạn, đối với hắn căn bản là không có tác dụng”

Đinh Bằng buồn bực nói: “Như thế nào? Hắn không thích ngươi? Chính là không đúng a, thời điểm lần đầu tiên ta thấy hắn nhìn ngươi, cũng không phải là không có hứng thú, bằng trực giác của ta, hắn đối với ngươi là có hảo cảm, đây là tuyệt đối.”

Hứa Chí Vân nói: “Điểm ấy xác thực kì quái, hắn đối với ta xác thực không phải là không có hứng thú, nếu không ngay thời điểm uống rượu cũng không có kịch liệt hôn môi ta như vậy, nhưng là sau đó lại đẩy ta ra giống như là cực kì chán ghét, điều này làm cho ta một mực không thể nào công phá phòng tuyến thân thể của hắn, làm ta cứ đứng yên tại chỗ tiến không được lùi cũng không xong, nhịn chết ta.”

Đinh Bằng liếc mắt nói: “Hắn hôn ngươi, hôn thế nào lại nghẹn thành như vậy?”

Hứa Chí Vân nói: “Hôn môi thì như thế nào? Mặc dù hắn chính là dã thú, nhưng về phương diện này so với ngươi bảo thủ hơn nhiều.”

Đinh Bằng thổi một ngụm nói: “Hôn môi, không có ý đồ? Còn gọi là nam nhân sao?”

Hứa Chí Vân nói: “Ngoại trừ điểm ấy, những cái khác đều so với ngươi tốt hơn”

Đinh Bằng nắm chặt nắm tay, nghĩ đến đều gì nhịn không được hỏi: “Ngươi một năm này đi theo hắn có phát hiện điều gì mới hay không? Ngô Kình Thương kia có bí mật gì không?”

Hứa Chí Vân nghĩ nghĩ nói ra: “Ngươi còn nhớ mấy năm trước đội 
ta tiếp nhận một nhiệm vụ không? Chính là tên tiến sĩ biến thái chuyên môn nghiên cứu quái vật kia.”

Đinh Bằng nói: “Nhớ rõ, ta từ xa nhìn thấy quái vật kia, đủ biến thái, tiến lên chỉ có đường chết.”

Hứa Chí Vân nói: “Ta từng xử lý qua những vết thương do quái vật làm ra, ta phát hiện, những người bị Ngô Kình Thương giết, vết thương đó giống như những vết thương do quái vật gây ra.”

Đinh Bằng nói: “Ý của ngươi nói, hắn cũng là quái vật?”

Hứa Chí Vân nói: “Ta cũng không dám khẳng định, dù sao hắn cũng không có móng tay dài, nhưng là hắn không cần bất cứ vũ khí gì cũng có thể giết người, ta cảm thấy điểm ấy cực kì quỷ dị, người bình thường có ai lấy tay móc ra tim người mà không có máu không?”

Đinh Bằng nghe vậy gật đầu.

Hứa Chí Vân đưa tay ra nhìn nhìn nói: “Trừ phi cái tay kia có móng tay dài, nhưng là móng tay của Ngô Kình Thương nằm ở đâu?

Đinh Bằng nói: “Ngươi hoài nghi rất đúng, nhưng là không có chứng cớ cũng không nên tuỳ tiện kết luận.”

Hứa Chí Vân nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật muốn chứng minh cũng không khó.”

Đinh Bằng nói: “Ngươi có biện pháp?”

Hứa Chí Vân nói: “Ngươi còn nhớ rõ phòng thí nghiệm của tên tiến sĩ biến thái kia không?”

Đinh Bằng nói: “Không phải đã xử lý rồi sao? Làm sao vậy?”

Hứa Chí Vân nói: “Ta học y, đối với những nghiên cứu của hắn ta cũng có chút hiểu được, đồ đạc của hắn về sau được xử lý là sự thật, nhưng có một thứ đã bị ta lấy đi.”

Đinh Bằng nói: “Là cái gì?”

Hứa Chí Vân nói: “Là một lọ thuốc, chính là trong căn cứ quân sự 731 của Nhật lấy ra, được lão nhân kia coi như là trân bảo cất trong một chiếc hộp thiếc, còn kèm theo giấy hướng dẫn sử dụng, nghe nói là tiêm vào người quái vật, có thể làm cho quái vật duy trì trạng thái quái thú.”

Đinh Bằng nói: “Ngươi muốn dùng thứ này đối phó Ngô Kình Thương? Như vậy chúng ta có lợi gì?”

Hứa Chí Vân nói: “Dùng sắc dụ không được, đương nhiên chỉ có thể uy hiếp.”

Đinh Bằng nghĩ nghĩ: “Nhược điểm là gì?”

Hứa Chí Vân nói: “Nếu như Ngô Kình Thương thật sự là quái vật, thì đó chính là nhược điểm của hắn.”

Đinh Bằng nói: “Đây quả thật là một biện pháp tốt, nhưng là, không phải quái vật nào cũng đều lợi hại sao, nếu hắn quả thật là quái vật, còn không phải sẽ giết chúng ta diệt khẩu? Như thế nào uy hiếp được hắn.”

Hứa Chí Vân nở nụ cười, hắn nói: “Nếu hắn đúng là quái vật, ta tự nhiên sẽ có cách đối phó hắn.”

Đinh Bằng nhìn Hứa Chí Vân hỏi: “Ngươi không phải thích hắn sao? Lúc này làm sao có thể hạ thủ được?”

Hứa Chí Vân nói: “Chỉ có ngốc tử mới thích hắn, một tên dã thú không thú vị, chỉ làm người ta buồn bực thêm”

Đinh Bằng nghe vậy chính là tà khí nở nụ cười, xoay người đặt Hứa Chí Vân ở dưới thân nói: “Là vì hắn không đáp ứng đầy đủ cho ngươi a? Tiểu mèo hoang?”

Hứa Chí Vân nói: “Hừ, cũng chỉ có ngươi hiểu ta.”

Đinh Bằng nói: “Như thế nào? Cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi lại đói khát? Có muốn ta uy nó ăn no không.”

Hứa Chí Vân nói: “Chỉ sợ ngươi không có nhiều tinh lực như vậy.”

Nói xong Đinh bằng mạnh mẽ động, chỉ chốc lát sau, hai người trong phòng bắt đầu kịch liệt thở dốc...

***

Đỗ Tu Nhiên bận rộn chuyện trong trường học, qua hai ngày sau mới nhớ tới chuyện Ngô Kình Thương đưa cho y thẻ ngân hàng, vừa vặn đi ngang qua ngân hàng, y liền vào xem, tiểu quỷ nói mật mã chính là sinh nhật của y, Đỗ Tu Nhiên bấm vào con số là sinh nhật của mình, sau đó thấy được con số hiện lên trong máy, có chút không dám tin, vội vàng nhìn lại một lần, đằng sau rất nhiều con số, hắn đếm, đây là... Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy? Phản ứng đầu tiên của Đỗ Tu Nhiên chính là, cầm nhầm thẻ?

Y lập tức đem thẻ rút ra, nhìn xem có chút ngẩn người, nếu quả thật cầm sai thể, mật mã như thế nào là sinh nhật của mình? Hay đây đúng là thẻ ngân hàng của tiểu quỷ, chính là hắn chỉ là bộ đội đặc chủng, không quyền không thế, tiền lương cũng chỉ có thể xem như trung bình, cho dù có tiết kiệm năm sáu năm, một chút cũng không xài, cũng không có khả năng thu vào đến mấy ngàn vạn? Y nhịn không được đút thẻ vào kiểm tra một lần nữa, vô luận nhìn mấy lần, kết quả điều như vậy, lập tức trong tay Đỗ Tu Nhiên như đang cầm một vật nặng ngàn cân.

Tiểu quỷ rốt cuộc làm cái gì? Mới có thể có nhiều tiền như vậy? Đỗ Tu Nhiên kinh hãi lạnh mình nghĩ, chăng lẽ... hắn cướp ngân hàng?

Buổi tối, ăn qua cơm, Đỗ Tu Nhiên biểu hiện nghiêm túc đem Ngô Kình Thương kéo lại ghế sa lon, sao đó móc thẻ ngân hàng ra nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, tiền trong thẻ đều là của ngươi sao?”

Ngô Kình Thương nhìn nhìn thẻ ngân hàng của mình gật đầu nói: “Là ta kiếm được.”

Đỗ Tu Nhiên cau mày nói: “Ngươi biết bên trong có bao nhiêu tiền?”

Ngô Kình Thương nói: “Không biết.”

Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm càng thêm bất an, y nói: “Ta hôm nay nhìn qua, bên trong có hơn tám nghìn vạn, nhưng số tiền này ở đâu ra.”

Ngô Kình Thương không chớp mắt nói: “Ta kiếm được.”

Đỗ Tu Nhiên sinh khí a, tiểu quỷ này vài năm không thấy nói như thế nào cũng không hoảng không chớp mắt, y đem thẻ để lên bàn, vỗ bàn nói: “Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Có phải là bên ngoài làm chuyện xấu trái pháp luật hay không?”

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Cũng không phải là chuyện trái pháp luật, là quang minh chính đại, ngươi đừng hỏi.” Ngô Kình Thương cùng Đỗ Tu Nhiên cùng nhau lớn lên, Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm nghĩ gì hắn đều biết rõ, hắn nếu như nói ra chuyện hắn làm lính đánh thuê, Đỗ Tu Nhiên nhất định sẽ sinh khí nói hắn làm chuyện không đàng hoàng, hắn không muốn làm cho Đỗ Tu Nhiên lo lắng.

Nhưng Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm chính là lo lắng a, y cảm thấy phải hỏi cho tường tận mọi việc mới có thể yên tâm được, nhân tiện nói: “Hôm nay ngươi không nói, thẻ này ta trả cho ngươi.”

Ngô Kình Thương nhìn nhìn thẻ, lại nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên ở trước mặt, tuy Đỗ Tu Nhiên là đang sinh khí hắn, nhưng là Ngô Kình Thương cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, hắn đột nhiên đi đến gần, thoáng hôn miệng của Đỗ Tu Nhiên, mới lên tiếng: “Thật ra là ta làm nhiệm vụ mà kiếm được.”

Đỗ Tu Nhiên đưa tay vỗ nhẹ đầu của Ngô Kình Thương nói: “Đừng động tay động chân, nghiêm túc nói cho ta biết, cái nhiệm vụ đặc biệt gì mà có thể có nhiều tiền như vậy?”

Ngô Kình Thương nói: “Chính là nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên tiền thưởng mới nhiều, nói ra ngươi cũng không hiểu”

Đỗ Tu Nhiên trước kia từng nghe Ngô Kình Thương nói qua, để có được tiền thưởng, nhiệm vụ càng nguy hiểm tiền thưởng càng nhiều, nhưng là tiền nhiều như vậy, tiểu quỷ đã phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm mới có thể có nhiều tiền như vậy? Nhớ tới vết thương trên người Ngô Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy mình đau lòng chết rồi, y nhanh chóng vén lên áo nhìn xem vết thương sau lưng của Ngô Kình Thương, vết thương đã tốt lắm rồi, nhưng sẹo vẫn lưu lại rõ ràng, y nhẹ nhàng dùng tay sờ lên, xúc cảm thô ráp, mới giận dữ nói: “Ngươi từ nay về sau đừng liều mạng như vậy nữa, tiền kiếm được cũng đã đủ xài, lấy... vết thương như vậy, đợi đến khi lớn tuổi rồi còn không biết có hay không phát sinh bệnh tật? Tuy cơ thể ngươi cùng người khác không giống nhau, nhưng là cũng không thể bỏ mặc xem thường như vậy, cho dù ngươi không đau lòng, ta cũng đau lòng a”

Nhìn xem Đỗ Tu Nhiên toàn bộ mắt đều hồng thấu, Ngô Kình Thương một phen túm lấy Đỗ Tu Nhiên, để y cùng mình ngồi trên ghế sa lon, nửa ngày Ngô Kình Thương mới buồn bực âm thanh nói: “Ngươi... thật sự đau lòng?”

Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Ngô Kình Thương, nhịn không được cười nói: “Ngốc thật, như thế nào sẽ không đau lòng, ta từ nhỏ nhìn xem ngươi lớn lên, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ? Tiền nhiều hay ít cũng không quan trọng, an toàn của ngươi mới là chuyện quan trọng nhất.”

Ngô Kình Thương lập tức dùng sức ôm chặt Đỗ Tu Nhiên, hắn đem mặt chôn ở phần gáy cổ của y, nghe đến mắt có điểm hồng, đối với hắn chỉ có ở trong lòng người này mới là nơi vĩnh viễn tối ấm áp, vì hắn nói những lời này, cho dù y về sau không nói lời từ biệt mà ly khai hắn, hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối không buông tay y lần nữa.



*******************


Chương 38


Trời vừa mới sáng, Đỗ Tu Nhiên liền đứng dậy phủ thêm quần áo đi chợ sáng,mua xong đồ ăn mới đem trở về, có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh nướng, sau đó lại vào phòng bếp làm chút súp, lại bỏ thêm mấy thứ dưa muối, toàn bộ chuẩn bị cho tốt mới đặt lên bàn, trở lại lấy bát đũa.

Ngô Kình Thương đánh răng xong liền ngồi vào bàn chờ ăn sáng, nhìn thấy hắn bộ dáng nhìn chăm chú thức ăn ở trên bàn đến chảy nước miếng, làm Đỗ Tu Nhiên nhịn không được cười, đem chiếc đũa đưa cho hắn.

Đỗ Tu Nhiên ngồi ở bên cạnh nhìn xem tiểu quỷ ăn ngon, so với chính mình ăn càng cao hứng hơn, tiếp đó lại gắp vài chiếc bánh củ cải cho Ngô Kình Thương mới nói: “Ta hôm nay không bận việc, lát nữa mang ngươi ra ngoài dạo chơi, mua cho ngươi vài bộ quần áo.”

Ngô Kình Thương ăn đến miệng chảy mỡ nghe vậy mới hàn hàm hồ hồ nói: “Không cần, ta mặc đủ.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Một bộ quần áo sao có thể đủ? Quần áo của ngươi tất cả đều để ở bộ đội không đem theo.”

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ nói: “Mua a”. Đỗ Tu Nhiên mua cho hắn cái gì hắn sẽ mặc cái đó, thoáng nhìn thấy nửa miếng dưa leo bỏ dở trong chén của Đỗ Tu Nhiên, thừa dịp y không chú ý, hắn lia chiếc đũa gắp đến trong bát của mình, ăn đến ngon miệng.

Đỗ Tu Nhiên ăn một hồi mới phát hiện Ngô Kình Thương ăn vụng những gì mà y cắn quá, liền ngay cả sữa đậu nành y đã uống qua hắn đều cầm lên uống, Đỗ Tu Nhiên lập tức lấy chiếc đũa chặn lại chiếc đũa của Ngô Kình Thương đưa qua nói: “Như thế nào lại ăn đồ ăn ta dùng qua?”

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên hỏi, liền nhếch miệng cười nói: “Ngươi cắn qua ăn ngon hơn.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Nói hưu nói vượn, không phải đều là một mùi vị sao?”

Ngô Kình Thương nhân cơ hội lại đoạt lấy nữa miếng củ cải mà y đã cắn qua, ném vào trong miệng nhai nhai nói: “Ngươi cắn qua ngon hơn.”

Đỗ Tu Nhiên không nói gì, cái này lại là tật xấu gì, tiếp tục dùng bữa tất cả món ăn y đều một ngụm bỏ vào trong miệng không chừa lại miếng nào.

Ngô Kình Thương thấy thế nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, bộ dáng có chút tức giận.

Đỗ Tu Nhiên âm thầm nở nụ cười, mang theo khiêu khích cầm miếng củ cải quơ qua quơ lại trước mặt Ngô Kình Thương nói: “Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng.” Nói xong liền cười đem toàn bộ miếng củ cải bỏ vào trong miệng.

Ngô Kình Thương thấy thế khoé miệng mấp máy có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm miệng của Đỗ Tu Nhiên, sau đó hắn để đũa xuống đứng dậy.

Đỗ Tu Nhiên đang ăn, thấy Ngô Kình Thương  mạnh mẽ đi qua thì có chút hoảng sợ, y vừa muốn mở miệng nói chuyện, Ngô Kình Thương đột nhiên xông lại nhếch miệng cười, sau đó rất nhanh lại cuối đầu xuống đoạt đi thức ăn trong miệng của y

Đỗ Tu Nhiên thấy thế muốn nuốt thức ăn xuống dưới, nhưng không kịp, Ngô Kình Thương dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét một cái liền đem hơn phân nữa thức ăn trong miệng lấy về phía mình, sau đó để ngay tại miệng của Đỗ Tu Nhiên dùng sức hút nuốt toàn bộ xuống.

Đỗ Tu Nhiên trong lúc đó có chút giận dữ, tiểu quỷ này quá ghê tởm, rõ ràng ngay cả thực vật trong miệng của y cũng không buông tha, y xúc động xuống dưới liền học theo phương pháp của Ngô Kình Thương, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của Ngô Kình Thương nghĩ muốn đem toàn bộ lấy trở về, kết quả thực vật thì không thấy, đầu lưỡi lại bị nuốt đi vào, bị Ngô Kình Thương dùng mọi cách chà đạp, hắn cắn đến đỏ bừng mới thôi, sau khi rút ra còn có cảm giác tê dại.

Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm chính là nổi khí a, tiểu quỷ này thật sự xấu xa xấu xa mà, y nuôi hắn lớn như vậy lại hắn khi dễ ngược lại y, thấy Ngô Kình Thương còn đang trong miệng y dùng lưỡi càn quét bốn phía, Đỗ Tu Nhiên lựa cơ hội tốt liền cắn chặt răng lại muốn cắn đi đầu lưỡi của tiểu quỷ, ai ngờ Ngô Kình Thương đầu lưỡi thu về quá nhanh, không có bị cắn trúng ngược lại là cắn ngay đầu lưỡi của chính y, đau đớn khiến Đỗ Tu Nhiên tại chỗ “nức nở nghẹn ngào” một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ.

Ngô Kình Thương nhanh chóng đến nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, thấy y nước mắt chảy xuống, lập tức hoảng hốt, bề bộn đem Đỗ Tu Nhiên ôm vào lòng hỏi: “Ngươi không phải là... cắn trúng lưỡi đi?”

Đỗ Tu Nhiên che lại miệng đau đớn không nói ra thành lời, cũng may lúc đó y không có xuống tay nặng, nếu không đầu lưỡi cũng có thể bị cắn xuất huyết.

Ngô Kình Thương ngốc ngốc dùng ống tay áo lau đi nước mắt cho Đô Tu Nhiên, có chút hối hận, sớm biết như vậy, hắn thà để cho y cắn mình một cái, cũng không muốn thấy y khóc, lập tức dùng ngón cái vân ve cái cằm của Đỗ Tu Nhiên, hỏi: “Duỗi ra cho ta xem.”

Đỗ Tu Nhiên có chút hốt hoảng quá mức, thấy tiểu quỷ vẻ mặt khẩn trương, lại muốn cười, nghĩ nghĩ liền hé miệng vươn đầu lưỡi ra.

Ngô Kình Thương để sát mặt vào nhìn thoáng quá, lưỡi có chút đỏ ửng, giống như có điểm rách da, nhưng lại không có xuất huyết, Ngô Kình Thương chuyên chú nhìn, đột nhiên cúi đầu ghé vào miệng Đỗ Tu Nhiên hôn một cái rồi lại thổi một cái vào miệng vết thương nói: “Tốt lắm, không đau không đau.”

Đỗ Tu Nhiên mặt có chút hồng, y nhớ tới Ngô Kình Thương khi còn bé mỗi lần bị thương ở đâu, y cũng là thổi vào rồi nói: “Tốt lắm, không đau”. Hiện tại lời nói này lại được nói ra từ trong miệng của Ngô Kình Thương, y cảm thấy không được tự nhiên, lập tức tránh khỏi Ngô Kình Thương nói: “Mau ăn, ăn xong phải dọn bàn... khàn...” - Miệng lại đau nhức làm cho Đỗ Tu Nhiên phải hít vào một hơi.

Ngô Kình Thương thấy thế nói: “Ta đút cho ngươi”. Nói xong liền cầm lấy một miếng dưa leo bỏ vào trong miệng nhai, sau đó lại tiến về miệng của Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên thấy thế vội vàng ngửa mặt ra phía sau tránh né, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, có cần phải đút bằng cách như vậy không? Quá buồn nôn! Liền nhanh chóng đẩy ra Ngô Kình Thương nói: “Làm cái gì vậy, chính ngươi tự ăn cơm đi.”

Thấy Đỗ Tu Nhiên có thể tự ăn cơm, Ngô Kình Thương lúc này mới thôi, nhớ tới hương vị thức ăn trong miệng Đỗ Tu Nhiên, hắn vẫn chưa thoả mãn, có cơ hội còn muốn tiếp tục ăn.

Ăn cơm xong, dọn xong bàn, hai người liền mặc thêm áo, hôm nay gió lớn, Đỗ Tu Nhiên lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ muốn quàng cho Ngô Kình Thương để giúp hắn bớt lạnh, nhưng nói sao Ngô Kình Thương cũng không chịu quàng, ngược lại còn đem khăn quàng cổ quây kín Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên bắt đắc dĩ nói: “Vốn là mua cho ngươi.”

Ngô Kình Thương ánh mắt có chút khác thương nhìn xem Đỗ Tu Nhiên nói: “Cũng là ngươi quàng lên đẹp mắt hơn.”

Đỗ Tu Nhiên cúi đầu sờ lên khăn quàng cổ, lập tức cười nói: “Đi thôi.” Nói xong hai người liền khoá cửa, ra khỏi nhà.

Đỗ Tu Nhiên mang Ngô Kình Thương đi dạo quanh các cửa hàng quần áo, cắn răng mua cho Ngô Kình Thương một chiếc áo nhung đắt tiền , y lại mua thêm một kiện áo khoác đen, lại chọn lấy mấy chiếc quần lót, cơ hồ hết một nửa tiền lương của y

Ngô Kình Thương từ nhỏ cũng không có ăn mặc quần áo tốt, đều là mặc lấy quần áo rách, hiện tại hắn đã trưởng thành lại mặc những loại quần áo rẻ tiền , Đỗ Tu Nhiên nội tâm có chút không đành lòng, mặc dù quần áo của hắn mặt cũng rất tiện nghi, nhưng là y muốn dùng chính tiền lương của mình mua cho hắn một bộ quần áo tốt.

Ngô Kình Thương hỏi Đỗ Tu Nhiên: “Ngươi không có mua.”

Đỗ Tu Nhiên cười cười nói: “Quần áo của ta đã đủ, lần này là mua cho ngươi.”

Ngô Kình Thương nhìn nhìn quần áo trong tay, mắt lại nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên, không nói gì.

Đi một hồi, đi ngang qua một cửa hàng, Đỗ Tu Nhiên nói: “Khăn quàng cổ màu đỏ của ta là mua ở đây, vốn định là mua cho ngươi, kết quả lại là ta quàng, nếu không lại mua thêm một cái, thế nào?”

Vừa vặn ở cửa ra vào có hai người mẫu, trên cổ đều quàng khăn quàng cổ màu đỏ, rất giống tình lữ*, Ngô Kình Thương nhiều lần nhìn nhìn, sau mới gật đầu “Ân” một tiếng.

*Tình lữ: Tình nhân

Đỗ Tu Nhiên lôi kéo Ngô Kình Thương đi vào, khăn quàng cổ cầm qua cảm xúc rất tốt, Đỗ Tu Nhiên nhón chân đeo vào cổ cho Ngô Kình Thương, sau đó vỗ vỗ khăn quàng cổ ở trước ngực Ngô Kình Thương nói: “Ân, không sai, rất có tinh thần.”

Ngô Kình Thương nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên đứng trước mặt mình cười ôn nhu, trong nội tâm giống như có một dòng nước ấm ấp chảy qua,khó có thể ức chế, nhịn không được lấy một tay ôm Đỗ Tu Nhiên vào lòng, ôm thật chặt.

Đỗ Tu Nhiên bị hành động của Ngô Kình Thương làm cho hoảng sợ, may mắn bốn phía có nhiều tấm chắn ngăn cản được không ít ánh mắt, nhưng là y thấy được hai nữ sinh bán hàng đang kinh ngạc nhìn bọn họ, Đỗ Tu Nhiên vội vàng thấp giọng nói với Ngô kình Thương: “Buông ra, còn chưa có trả tiền.”

Đợi Ngô Kình Thương phản ứng lại, buông tay ra, Đỗ Tu Nhiên cũng không dám trực tiếp nhìn mặt hai nữ sinh đó nữa, trực tiếp lấy tiền ra thanh toán, sau đó lôi kéo Ngô Kình Thương đi như bay ra bên ngoài, trước khi đi còn nghe được âm thanh của hai nữ sinh.

“Tiểu công lớn lên thật cường tráng, tiểu thụ tươi cười cũng rất ôn nhu.”

“Thực xứng a...”

Đỗ Tu Nhiên y thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại cửa hàng này mua đồ.

Ra khỏi cửa Đỗ Tu Nhiên có chút tức giận nói: “Ngươi vừa rồi nghĩ gì thế?”

Ngô Kình Thương vò đầu nói: “Không biết, chỉ là muốn ôm ngươi.”

Đỗ Tu Nhiên đỏ mặt, nhìn chung quanh một chút nói: “Ngươi có ngốc hay không, có ngốc hay không a? Ngươi muốn cho toàn bộ thế giới đều biết?”

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ gật đầu “Ân...”

Đỗ Tu Nhiên lập tức nghĩ muốn thổ huyết, y nói: “Phục ngươi, ngươi đứng cách xa ta ra, ngươi đi ở đằng sau, ta đi ở đằng trước”

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên thật sự sinh khí, đi hai bước, đột nhiên tiến lên giữ chặt tay Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta không ôm ngươi, nắm tay được không?”

Đỗ Tu Nhiên không vui quay đầu lại nói: “Hai nam nhân nắm tay để người khác nhìn thấy tốt lắm sao?”

Ngô Kình Thương dùng tay áo bao lại bàn tay của Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi khác nhìn không thấy.”

Đỗ Tu Nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao nhau, lòng bàn tay của Ngô Kình Thương lộ ra cảm giác ôn hoà,ấm áp hơn nữa hắn nắm thật chặt không cho phép Đỗ Tu Nhiên buông tay, nửa ngày Đỗ Tu Nhiên đành phải nắm ngược trở về, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng có lại nháo, để cho người quen nhìn thấy không tốt.”

Ngô Kình Thương gật gật đầu, đem tay của Đỗ Tu Nhiên nắm càng chặt.

Giữa trưa Đỗ Tu Nhiên mang Ngô Kình Thương đến ăn ở một quán nhỏ phụ cận, thức ăn hương vị rất thơm ngon, tương gà xào làm rất thơm, y muốn mang Ngô Kình Thương đến nếm thử, thấy Ngô Kình Thương thích ăn, Đỗ Tu Nhiên lại mua một ít bỏ hộp đem về, để dành cho Ngô Kình Thương buổi tối có thể dùng.

Hai người ăn cơm no, ở dưới hoa viên dạo một vòng mới trở về nhà, lên lầu thả xuống quần áo trên tay, Đỗ Tu Nhiên cởi áo khoác, đem tương gà bỏ vào nồi, sau đó đem vào tủ lạnh ướp lạnh.

Sau đó lại đem táo mua được ở cửa hàng rửa sạch, để vào trong dĩa, rồi mới đem lên cho Ngô Kình Thương đang ngồi xem TV ở ghế sa lon nói: “Vừa ăn vừa xem a”

Ngô Kình Thương cầm một trái, đem lên ngay miệng cắn một miếng lớn, vừa ngọt lại vừa giòn

Đỗ Tu Nhiên đột nhiên lại nhớ tới cái gì, cầm lên áo khoác trên ghế sa lon mặc vào, Ngô Kình Thương thấy thế sững sờ hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Tu Nhiên vội vàng choàng kĩ khăn quàng cổ nói: “Cái gì? Ta quên một việc, ta ghé ngân hàng thoáng cái rồi sẽ về.”

Ngô Kình Thương hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Trường học có một học sinh trong nhà gặp khó khăn, người mẹ lại vừa bị bệnh, ta lấy ít tiền ngày mai đưa cho hắn, một lát ta sẽ quay về, ngươi cứ ở nhà đợi a.”

Ngô Kình Thương đứng lên nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Không cần, nơi đó cũng không xa, ngươi ngồi xem TV đi.”

Ngô Kình Thương do dự rồi nói: “Ngươi dùng thẻ của ta lấy tiền, ngươi một tháng làm ra cũng không nhiều lắm.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta có tiền, không cần lấy của ngươi.”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong cố chấp đến ngăn kéo ở dưới mặt bàn lấy ra thẻ tín dụng của hắn, hắn biết rõ Đỗ Tu Nhiên bình thường đều đem tiền lẻ cùng thẻ tín dụng đều để ở chỗ này “Cầm, lấy của ta xài.”


Đỗ Tu Nhiên nói không cần, nhưng Ngô Kình Thương vẫn là cứng ngắc đem thẻ tín dụng nhét vào trong túi quần của y, Đỗ Tu Nhiên biết rõ hắn tính tình cứng rắn, cũng không muốn cùng hắn dây dưa,vội vàng tạm biệt liền đi ra ngoài.

****************

Có ai nhận thấy Thương Ca kỳ thực rất buồn nôn hêm :v cơ mà đêy là bệnh chung của mấy tên công a~