Bảo Bối Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non Chương 16 + 17

0 nhận xét Posted by ,

Chương 16: Cả đời không quên.


“Ngươi có thể tiếp tục không biết hổ thẹn đi” Mộ Dung Lăng Phong mặc âu phục từ từ bước xuống lầu, con mắt hướng về chỗ Biển Minh Vũ.

“Ngươi nó ta vô sỉ? Nói ta ư?” Biển Minh Vũ như trước cười đùa vui vẻ, cố ý làm cho Từ Trạch Á phải suy nghĩ.

“Tiểu Á, chẳng phải ba ba đã nói với con rồi sao? Gặp phải người nam nhân này có thể bỏ qua căm thù nhưng có thể khinh thị hắn: Mộ Dung Lăng Phong đi đến kế bên Từ Trạch Á ngồi xuống, con mắt vẫn nhìn đến Biển Minh Vũ, trên mặt liền biểu hiện bộ mặt không chào đón.

“Đừng có như vậy chứ, ta đặc biệt đến chúc mừng ngươi kết hôn còn có một nhi tử đáng yêu như vậy, thấy xong liền muốn đi tìm người để kết hôn” Biển Minh Vũ mặt dày mạnh dạng nói, không ngờ rằng một sáng đột kích lại thu hoặc được nhiều kết quả như vậy.


“Vậy thì ngồi đợi đến hoàng hôn đi” đối với tên bạn xấu xa của hắn, Mộ Dung Lăng Phong cho đến bây giờ luôn không nể tình, dù sao thì cả hai tổn hại nhau đã quen rồi.

“Tiểu Á cậu nhìn xem ba ba của cậu kìa, đừng có nhìn cái biểu hiện ôn nhu của hắn, thực sự sau lưng cậu hắn còn hơn loài cầm thứ, cậu nên chứ ý…..” Biển Minh Vũ không nhìn thẳng Mộ Dung Lăng Phong mà là hướng về Từ Trạch Á mà nói.

Nhìn thấy hai người đó mỗi người trả lời một câu, nghe qua đều là công kích lẫn nhau, nhưng những linh hồn càng nói chuyện không lọt lỗ tai thì lại càng hợp nhau. Từ Trạch Á chỉ có thể cười rồi xem, bởi vì cậu cũng không biết nên nói cái gì cả.

“Tiểu Á, đừng nghe tên đó nói hươu nói vượn” Mộ Dung Lăng Phong trừng mắt nhìn Biển Minh Vũ, nếu như hắn có thể dùng ánh mắt đem Biển Minh Vũ biến thành hư không thì tốt rồi, ai bảo hắn không thể hủy hoại hình tượng của bản thân trước mặt Tiểu Á.

“Ta cũng không có nói lung tung nha, sự thật là ngươi cùng Tiểu Á….”

“Được rồi, Tiểu Á chúng ta đi ăn điểm tâm, quản gia tiễn khách” Mộ Dung lăng phong trách móc một tiếng rồi kéo Từ Trạch Á đi đến nhà hàng.


“Ta nói đây mà là tiếp đãi khắc ư” Biển Minh Vũ tiếp tục mặt dày, ngồi cạnh bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn sáng.

“ Đối với loại người như ngươi, đối đãi như khách thì lãng phí quá” ” nói xong Mộ Dung Lăng Phong dùng sức cắn miếng sandwich trong tay, đôi mắt hận thù không thể đem Mộ Dung Lăng Phong biến thành vô hình.

“Ba ba, thúc thúc, bữa sáng con đã ăn rồi, ta đi lên phòng khách, hai người từ từ ăn” Dù sao cậu ở chỗ này cũng chẳng nói được gì, ở đây chỉ khiến cậu có cảm giác mình là thứ dư thừa.

“Này này chẳng phải ta đã nói ta muốn được gọi là ca ca sao?” Biển Minh Vũ nhìn theo bóng lưng của Từ Trạch Á mà nói.

“Ca ca? Kiếp sau đi” Mộ Dung Lăng Phong tức giận nói. Hắn là sợ tên này sang đây làm trò nên mới nảy ra ý định ăn sáng xong thì đem Tiểu Á ra ngoài chơi, không thể tưởng được bản thân lại chậm một bước rồi.

“ Như thế nào, ngươi không phục sao? Tuy nhiên là ta so với ngươi thì lớn hơn một tuổi, nhưng so về phía trên thì ngươi trẻ hơn ta, nên chắc chắn là ngươi đang ghen ghét, ghen ghét có phải không? Dù sao hắn cũng không bỏ qua Mộ Dung Lăng Phong trừng mắt với hắn.

“Vâng, vâng, ta nói Biển đại công tử, ta ghen ghét ngươi như vậy ngươi có thể đi rồi đó” Cái tên ôn thần này xem ra sẽ không dễ dàng mà rời đi như vậy

“Hắn thật là ….” Bỗng nhiên Biển Minh Vũ biểu hiện chăm chút, đã vậy còn không hề cười đùa tí tửng nhưng ban nãy mà nhìn Mộ Dung Lăng Phong sắc mặt ngưng trọng mà hỏi.

“Chẳng phải ngươi đã thấy rồi hay sao ?” Mộ  Dung Lăng Phong hiểu được ý tứ của hắn.

“Ngươi…. Ngươi không phải là….” Biển Minh Vũ hướng ánh nhìn về phía phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói: “Ta biến cậu ta lớn lên nhìn rất giống, nhưng dù sao cậu bé đó không phải người kia”

“Ta biết rõ, nhưng hai người họ huyết thống, hơn nữa lớn lên lại vô cùng giống nhau cứ như là một người” Mộ Dung Lăng Phong cúi đầu trầm mặc nói.

“ Ngươi thật …… đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thể quên” Biển Minh Vũ thở dài, vốn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng chung quy vẫn không thể nói, bởi vì hắn biết rõ cho dù có nói gì trước mặt người này thì hắn cũng sẽ không nghe, tính cách của người này hắn biết quá rõ.

“Có ít người trong nháy sẽ quên, có ít người cả đời đều không thể quên” Mộ Dung Lăng Phong nhìn biểu hiện của Biển Minh Vũ kiên định nói, giọng nói cũng dáng điệu, đến cả nụ cười của người kia đã tooaafn tại rồi mọc rể nảy mầm trong tâm trí hắn, hắn không thể nào quên được.

Nghe Mộ Dung Lăng Phong nói như vậy, Biển Minh Vũ cũng chỉ có thể trầm mặc, dù sao có một số việc nếu không phải là người ngoài thì may ra còn có khả năm nhận thức được.



*********

Chương 17: Vui vẻ quậy tung sân chơi.


“Ah….thật cao…..A…..A…A” Từ Trạch Á đùa vui.

“Ngươi có da mặt thật dày đó?” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Biển Minh Vũ bên cạnh mà nói.

“Dày sao?” Biển Minh Vũ sờ sờ lên mặt rồi nói: : “ Ta nói da mặt của ta có thể là thường bị nói là bóng loáng non mịn, phải chăng ánh mắt của ngươi bị bệnh rồi?”

Mộ Dung Lăng Phong hướng nhìn đến khu trò chơi, Từ Trạch Á dù sao cũng là một đứa trẻ mười sáu tuổi, nhưng khi chơi thì tính cách trẻ con lại bọc phát. “Ta nói ngươi đừng làm Tiểu Á chú ý” Mộ Dung Lăng Phong cảnh cáo nói.

“Ngươi nói gì vậy, con của ngươi cũng là con của ta, ta đối với con của mình làm sao có thể ra tay được chứ?” Biển Minh Vũ cũng hướng mắt về Từ Trạch Á, đương nhiên lời hắn nói cũng không cố ý  tính chọc giận Mộ Dung Lăng Phong. Hơn nữa nhẹ nhàng mỹ thiếu niên kia ai mà lại không thích chứ, dựa vào cái gì mà không cho hắn nghĩ cách, ha ha, hắn là người không thích an phận thủ thường.

“ Muốn có nhi tử thì tự mình sinh một đứa đi” đối với bạn của mình là đại công tử ăn chơi, Mộ Dung Lăng phong tinh tường, nếu không phải hắn cẩn thận thì sợ rằng đến giờ hắn cũng đã có mười mấy đứa rồi, tình nhân thì có thể gọi là đuổi được Hoàng Đế cổ đại ba-cung-sáu-viện-bảy-mươi-hai-phi rồi.

“Ta nếu mà lúc này sinh cũng không có khả năng có một đứa con lớn như vậy, ta nói hay là ngươi đem con mình cho ta mượn vài ngày đi?” Biển Minh Vũ cố thương lượng cùng Mộ Dung Lăng Phong, ai biết rằng lời vừa ra khỏi miệng thì lại đổi lấy ánh nhìn hận thù như hận không thể đánh nhừ tử hắn của Mộ Dung Lăng Phong.

“Có khả năng sao?” Nếu không phải bây giờ đang ở sân chơi chỗ đông người thì sợ rằng hắn đã sớm cho tiểu tử dễ nhìn này cùng tiểu tử trong nhà mình cũng đến. “Tối thôi, Hải đại thiếu gia cũng có người yêu để làm gì, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng chúng ta, cái gì mà Sweetheart, bảo bối, thân yêu, Hanny (Cáp Ni)……cũng đang đợi lấy ngươi đó” bứt bỏ những lời nói này, thấy Từ Trạch Á đang đi tới, Mộ Dung Lăng Phong nghênh đón.

“Ta có sao?” Biển Minh Vũ trên đầu có bao nhiêu dấu hỏi quay vòng vòng trên đầu hắn.

“Tiểu Á, có vui không?” Mộ Dung Lăng Phong sủng nịch hỏi Từ Trạch Á.

“Có, ba ba, thật sự rất cao hứng, thật kích thích mà” Từ Trạch Á như trước hưng phấn không thôi, quả nhiên ngoài ba ba thì rất nhiều kẻ muốn yêu thương cậu.

“Tiểu Á, con còn muốn đi nơi nào chơi nữa thì đi, thúc thúc mang con đi có được không?” Biển Minh Vũ cười đùa tí tửng đi đến chỗ Từ Trạch Á mà nói, và hoàn toàn không thấy vẻ mặt đen thui của người nào đó.

“ Cảm ơn thúc thúc, nhưng mà Tiểu Á đã chơi rất vui rồi” Từ Trạch Á lễ phép nói còn thêm một nụ cười ngọt ngào cảm ơn Biển Minh Vũ.

“Chậc chậc, Tiểu Á của chúng ta cười một cái liền nhìn như một đóa hoa, cảnh đẹp ý vui, càng giống gió xuân, sảng khoái tinh thần” Biển Minh Vũ say mê nói rồi khi tỉnh lại thì thấy hai người trước mặt đã biến mất, Mộ Dung Lăng Phong sớm đã lôi Từ Trạch Á đi lên xem như trốn chạy mà phóng đi mất.

“Ba ba, sao lại bỏ thúc thúc rồi” Từ Trạch Á cảm thấy khó hiểu nên quay sang hỏi.

“Không cần để ý đến hắn, tên kia là Play  boy đó từ nay về sau Tiểu Á ngàn vạn lần phải nhớ là đi xa hắn một chút?” Hắn cũng không dám nói là tên bạn của mình không có tiết tháo hoặc không dám ra tay đối với Tiểu Á.

“Ah….”

“Tiểu Á, còn muốn đến nơi nào nữa không, ba ba chở ngươi đi”

Đi đến nơi nào nữa sao? Nhất thời thì hắn chưa có nghĩ ra dù sao trước kia cậu cũng rất ích ra ngoài chơi, cũng không đi qua nhiều nơi. “ Ba ba, Tiểu Á đã chơi đủ rồi, chưa bao giờ con thấy cảm thấy vui như hôm nay”

Thật một đứa nhỏ dễ dàng. “Chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong thì ba ba mang con đi đánh Golf”

Golf? Cậu từng nghe qua chứ chưa từng chơi qya. “Vâng, cũng được” Từ Trạch Á nhu thuận gật đầu.