Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non!!! Chương 51 - 59

0 nhận xét Posted by ,

Chương 51: Rốt cục không sao rồi.


“Lão Vương, Tiểu Á không ăn cơm sao?” Mộ Dung Lăng Phong đi vào phòng khách không tìm được Từ Trạch Á, lại đến phòng ăn, nhìn trên bàn đã bày sẳn buổi tối nhưng lại không thấy cậu ở đâu.

“Lão gia, Trạch Á thiếu gia sau khi trở về liền gọi điện cho phu nhân, rồi sau đó tự giam mình trong phòng không biết có chuyện gì nữa?” quản gia nói ra, ông vừa tính gọi điện cho Mộ Dung Lăng Phong thì hắn liền có ở nhà.

“Gọi điện cho mẹ? Vậy bọn họ nói cái gì?” Mộ Dung Lăng Phong cả kinh, chẳng lẽ là…

“Hình như thiếu gia nói cái gì mà gạt cậu, tâm trạng của thiếu gia cũng rất kích động, chắc là có chuyện gì đó?” Quản gia lo lắng nói.

“Người nên đi xem thiếu gia” quản gia nói, Mộ Dung Lăng Phong đã rõ ràng rồi, nhất định là Tiểu Á đã biết chuyện hắn cùng mẹ cậu đã ly hôn, vốn đã định mấy ngày nay sẽ nói cho Tiểu Á biết, nhưng không ngờ là Tiểu Á lại biết nhanh như vậy, chắc chắn là do Lạc Tuấn Nhanh đi tìm Tiểu Á nói rồi.

“Tiểu Á, là ba ba đây”

“. . . .”

“Tiểu á, Tiểu Á, chúng ta nói chuyện một chút nào?”

“…….”

“Tiểu Á, ba…” đúng lúc Mộ Dung Lăng Phong định gõ cửa thì cửa lại mở, Từ Trạch Á đem hành lý đứng tại chỗ.

“Tiểu Á, con đang làm cái gì vậy?” Mộ Dung Lăng Phong kích động.

“Ba ba … không…. Mẹ con cùng người đã ly hôn rồi, con nghĩ con cũng không còn lý do để ở lại đây, cho nên…” Từ Trạch Á cúi đầu; thanh âm uể oải, trong lòng rất khó chịu, thật vất vả mới có được mái ấm, thật khó khăn mới có được ba ba mà lại…

“Tiểu Á, con nói cái gì vậy?” Mộ Dung Lăng Phong đưa hai tay vịn vào vai Từ Trạch Á, hắn chính là sợ Tiểu Á sẽ biến thành như thế này  cho nên mới không nói cho Tiểu Á biết.

“Người không phải cùng mẹ con ly hôn rồi sao? Cho nên…” Từ Trạch Á ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lăng Phong, về sau chắc sẽ không còn được gặp ba ba nữa, hơi nữa người này cùng cậu cũng không còn quan hệ gì cả, cậu không muốn. . .nhưng mà. . .

“Tiểu Á, cho dù ba cùng mẹ con có ly hôn thì ba vẫn là ba ba của con kia mà, hơn nữa mẹ con đã giao quyền giám hộ cho ba rồi, không tin ba sẽ lấy cho con xem, đi cùng ba” Mộ Dung Lăng Phong lôi Từ Trạch Á vào thư phòng.

Mẹ đem quyền giám hộ cậu cho ba ba sao? Là thật sao? Từ Trạch Á chợt cảm thấy có chút hi vọng, nhưng mà chính mình cùng ba ba bây giờ không có quan hệ gì, nếu không phải mẹ kết hôn cùng người thi cậu sẽ không nhận thức được ba ba là như thế nào, mà bây giờ hai người đã ly hôn thì cậu cùng ba ba không còn vấn đề gì nữa rồi.

“Tiểu Á, con xem đi, cái này ghi rõ ràng rồi này, con là con của ta, mà ba  thì vẫn là ba hợp pháp của con” vì sợ Từ Trạch Á không tin, cho nên hắn chỉ cho cậu xem.

Đích thị là chữ viết màu đen, còn ghi rất rõ ràng, thế nhưng cậu không hiểu tại sao ba cùng mẹ lại ly hôn, tại sao ba còn muốn… “Mẹ con nhờ ba làm như vậy sao?”  Từ Trạch Á cũng chỉ có thể tin lý do này, bằng không thì cậu không tin có người đối xử với cậu tốt như vậy.



Chương 52: Bất luận người nào cũng ưa thích.

“Không phải, không phải là mẹ con nhờ, thật ra là do ba nhờ ngược lại mẹ con hãy giao con cho ba chăm sóc, nên mới nhờ mẹ con giao quyền giám hộ đó” Mộ Dung Lăng Phong nói nhanh.

Chuyện này? Điều này sao có thể? Rõ ràng mẹ đã phải bội ba ba lúc bên đó đã lén lút với người nào đó, cho nên mới cùng ba ly hôn, có thể là ba ba không trách mẹ, nhưng mà nhờ mẹ giao quyền chăm sóc? Làm sao được “Ba không cần phải gạt con, chắc chắn là do mẹ nhờ người”

“Tiểu Á, con hãy nghe ba nói, thật sự chính là do ba yêu cầu mẹ con” lần nữa nắm tay lên vai của Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong kích động nói.

“Thế nhưng mẹ phản bội người, còn ly hôn nữa, chẳng lẽ người không hận mẹ con sao?” Tuy là Mộ Dung Lăng Phong đã nói rõ ràng, nhưng mà cậu vẫn chưa tin được, không có một nam nhân nào bị vợ của mình phản bội mà không oán hận, còn muốn chăm sóc con của nàng?

“Chuyện này, tiểu Á mẹ con có thể tìm được hạnh phúc thuộc về nàng thì ba cũng cảm thấy rất vui, ta không hận nàng mà còn chúc phúc cho  nàng nữa” hiện tại hắn chỉ có thể nói như thế thôi, hắn không thể nói với Tiểu Á là hắn cùng mẹ cậu kết hôn là vì cậu được, nhưng vậy chỉ sợ Tiểu Á sẽ bị sợ và tìm cách rời xa hắn, hiện tại mỗi bước đi đều phải cẩn thận.

“Thế nhưng dù sao mẹ cũng phản bộ ba mà?” Cậu tin tưởng không có người nào đại độ đến mức có thể cho qua chuyện mình bị phản bội, nhưng mà cậu không trách được mẹ, dù sao bây giờ cũng….

“Tiểu Á, thật ra ba và mẹ con kết hôn không giống như con nghĩ”

“Cái gì chứ?”

“Thật ra là, mẹ con tìm người giúp nàng đầu tư để nàng phát triển trong ngàng giải trí, mà ba thì vẫn còn dán mác độc thân, cho nên chúng ta mới cùng nhau phối hợp kết hôn, lần thứ nhất nhìn thấy con thì ba đã rất thích rồi, về sau càng lúc càng muốn đem con trở thành con ruột của mình, cho nên ngày đó lúc ly hôn cùng mẹ con, mới yêu cầu mẹ con đem con giao cho ba ba chăm sóc, nếu như không tin con có thể gọi điện hỏi” Mộ Dung Lăng Phong đưa điện thoại ra chuẩn bị gọi cho mẹ cậu.

“Không cần đâu, con tin ba ba” Từ Trạch Á kéo tay Mộ Dung Lăng Phong lại, nếu ba ba đã nói đến như vậy thì cậu làm sao mà không tin? Chỉ là cậu tưởng tưởng ba cùng mẹ đã ly hôn lại không nỡ, hơn nữa cậu có cảm giác không an toàn.

“Con tin tưởng như vậy là tốt rồi” Mộ Dung Lăng Phong cao hứng đem Từ Trạch Á ôm vào lòng.

“Thế nhưng mà, ba ba thật sự thích Tiểu Á” Từ Trạch Á ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lăng Phong.

“Đương nhiên là thích rồi, ai mà không thích Tiểu Á cho được” Mộ Dung Lăng Phong không hề suy nghĩ mà nói, chỉ cần Tiểu Á không rời xa hắn thì đối với hắn đây là chuyện vui nhất.

Ai cũng thích sao? Từ Trạch Á trong nội tâm ấm áp, mặc dù biết rằng ba ba chỉ đang nói đến tình thân thôi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự ngọt ngào, tuy là ba ba đã là người giám hộ của cậu trên danh nghĩa, tuy nhiên baba cùng mẹ đã ly hôn rồi, thì cậu có thể độc chiếm ba ba rồi, cũng không cần tự trách mình nữa? Phải hay không cậu cùng ba ba cũng có thể giống chú Hải và học trưởng?

Cậu yêu ba ba, cọ trong lòng Mộ Dung Lăng Phòng cậu lại âm thầm nói; ở bên ba ba thì cảm tình của mình hơi xác định.

-------

Chương 53: Có thể giúp đỡ.

“Trạch Á, cậu làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì không?” Phú Đình Đình ngồi trước Từ Trạch Á; từ sáng sớm đến bây giờ nàng cứ nhìn thấy Từ Trạch Á ngẩn người từ sáng đến giờ, hơn nữa gọi cả chục lần cũng không nghe nữa.

“Cũng không có gì” cậu ngẩng đầu nhìn Phú Đình Đình, miễn cưỡng cười cho qua; sau đó lại hỏi: “Đình Đình, có người nào không là gì của cậu mà đối xử với cậu rất tốt không?” Tuy nhiên hôm qua cậu đã đáp ứng ở lại Mộ Dung gia nhưng mà cậu vẫn cảm thấy giữa mình và ba ba cũng không có quan hệ gì.

“Người lạ mà đối xử tốt?Trên đời còn có người như vậy sao?” Phú Đình Đình nâng cằm suy nghĩ.

Nghe Phú Đinh Đình nói như vậy, cậu lại bắt đầu bất an… tuy là ba ba nói thương cậu nên mới đem cậu biến thành con mình, luôn đối tốt với cậu, nhưng còn sau này? Nếu ba ba có gia đình rồi lại có con, liệu có còn đối xử tốt với cậu như vậy hay không?


“Có người như thế? Thì nói không chừng thì người đó yêu quý người kia, người ta nói tình yêu là vô tư kia mà” Phú Đình Đình nghĩ rồi nói.

“Thật sự như vậy sao?”

“Trên thế giới rộng lớn này không có thiếu sự lạ đâu, nhưng mà cậu hỏi như vậy làm gì?” Phú Đình Đình kì quái nhìn Từ Trạch Á, chẳng hiểu sao cậu lại hỏi mấy cái vấn đề kì lạ này.

Thật sự là như vậy? Nghe Phú Đình Đình nói xong thì cậu bỗng thấy một tia hi vọng “Không có gì, Đình Đình, cảm ơn cậu”

Nàng có nói gì đó sao? Mới nãy Từ Trạch Á bộ dạng còn sầu mi khổ kiểm bây giờ lại trở thành sáng sủa khoang khoái rồi “À Trạch Á…..” Phú Đình Đình vẻ mặt xấu xa ghé sát vào mặt cậu.

“Cậu…Cậu làm gì đó?” Nhìn thấy Phú Đình Đình như thế này thì cậu liền biết sắp có chuyện không tốt rồi.

“Tan học đi cùng tớ đến một nơi, dù sao cậu đã nói là sẽ không từ chối tớ rồi nha” nói xong liền chạy đi, không co Từ Trạch Á cơ hội từ chối.

Đi đến một nơi? Thôi được, đi thì đi, miễn sao không phải đến nhà của Phú Đình Đình là được, cậu chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho nàng sớm giải quyết được chuyện của mình, như vậy cậu cũng sẽ không bị kẹp vào tình huống khó xử nữa,hơn nữa hiện tại chuyện của cậu vẫn chưa giải quyết xong.

“Từ Trạch Á..”

Từ Trạch Á quay đầu lại thì thấy Tần Tình đang đứng trước cửa phòng học.

“Học trưởng, cậu tìm mình có chuyện gì?”

“Tìm cậu để….” Tần Tình lại bắt đầu ngượng ngùng.

“Học trưởng à…” nhìn bộ dạng ngược ngùng của học trưởng là cậu đã đoán được sự việc chắc chắn liên quan đến chú Hải.

“Tôi muốn hỏi cậu tên kia hắn thích cái gì thôi?” Bởi vì gần đến sinh nhật của Biển Minh Vũ rồi, nên Tần Tĩnh cũng muốn tặng quà sinh nhật cho hắn, nhưng lại không biết hắn thích cái gì, suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra chắc là Từ Trạch Á biết nên mới chạy đi hỏi.

“Chuyện này, thật sự tớ cũng không biết?”

“Ahh..”

“Nhưng mà mình có thể giúp cậu hỏi ba ba, mình nghĩ ba ba nhất định biết” Từ Trạch Á không nỡ nhìn Tần Tình thất vọng, cho nên muốn giúp Tần Tình,  cũng giống như giúp bản thân vì cậu cũng có một tình cảm lưu luyến, nên khi nhìn thấy người ta hạnh phúc thì bản thân cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Thật sao? Cảm ơn cậu nha” Tần Tình vui vẻ nói.

“Đương nhiên rồi, buổi tối khi về mình hỏi giúp cho” đối với Tần Tình với cả Phú Đình Đình, cậu chỉ cần có khả năng là sẽ giúp hết mình, nhưng mà chuyện của mình thì lại không biết làm sao, cũng không biết nên nói cùng ai.

----------------------------------

Chương 54: Một câu I love you.

“Ba ba” Từ Trạch Á đứng trước của phòng của Mộ Dung Lăng Phong xem xét không thấy khóa cửa cho nên tự thò đầu vào, nhưng vẫn gọi lên “ba ba” nhưng cậu cậu cảm giác gọi như thế này thật không tự nhiên.

“Tiểu Á à, mau vào đây” Mộ Dung Lăng Phong đang ngồi xem tài liệu trên ghết thì thấy Từ Trạch Á đến, quăng tài liệu xuống hắn đi lại kéo cậu ngồi xuống.

“Ba ba, con lại quấy rầy người rồi?” Từ Trạch Á áy náy hỏi;

“Đứa nhỏ ngốc này, nói linh tinh quá?” Mộ Dung Lăng Phong yêu thương kéo tay Từ Trạch Á sủng nịch nói; hôm nay Tiểu Á nguyện ý ở lại đây, hắn vui sướng còn không hết

“Ba ba con muốn hỏi người một chút thôi, chú Hải thích cái gì vậy?” Bởi vì tay của cậu đang bị bao bởi tay của Mộ Dung Lăng Phong cho nên lòng cậu đang có chút không tự nhiên.

“Con hỏi cái này để làm gì?” Mộ Dung Lăng Phong đưa tay lên vuốt tóc của Từ Trạch Á.

“Chuyện này….là con hỏi cho học trưởng” đúng là cậu rất hâm mộ học trưởng vì hắn có thể có được tình yêu cùng chú hải, còn cậu thì không? Cậu chỉ có thể đem tình cảm này vùi dấu trong lòng, cẩn thận từng li từng tí để không ai phát hiện ra.

“Ah, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ba chữ thôi” Mộ Dung Lăng Phong thần bí nói.

“Ba chữ” Từ Trạch Á không hiểu lắm quay sang nhìn Mộ Dung Lăng Phong, chỉ cần ba chữ, thật sự là đơn giản như vậy sao?

“Chính là ba chữ I love you” nhìn qua Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong giọng khàn khàn nói.

Từ Trạch Á đỏ mặt liền cúi đầu xuống, cậu biết là ba ba không phải đang nói với cậu, nhưng cậu lại cảm giác ba chữ này của ba ba đã tiến thẳng vào trong lòng cậu rồi, cậu muốn nhảy dựng lên, mặt càng lúc càng đỏ, đỏ đến tận mang tai.

“Thật sự chỉ có nhiêu đó thôi sao ba ba?” Cậu không phải không thừa nhận là câu này dễ nghe, nhưng mà có phải nói trước tiếp thì sẽ rất ngượng ngùng không.

“Con cứ yên tâm, nhất định thành công, nếu có người nói với ta như vậy thì ba cũng thích đó nhưng mà với điều kiện là ta cũng thích người đó” nhìn Từ Trạch Á mà Mộ Dung Lăng phong nghiêm túc nói.

Người mà mình yêu thích? Đúng vậy, nếu không thích mà nói yêu sẽ dẫn đến những chuyện phức tạp, giống như cậu không thể nói những lời này cho ba ba, cho dù nói ra sẽ mang lại cho ba ba sự phức tạp có khi còn phá vỡ sự hòa hợp bây giờ, làm cho quan hệ của hai người không được tự nhiên… nếu như vậy thì cậu nguyện cả đời không nói, cứ như vậy là hạnh phúc rồi, nếu như có thể vĩnh viễn như vậy cũng được.

“Tiểu Á, Tiểu Á….”

“Dạ ba ba”

“Đang suy nghĩ chuyện gì mà chăm chú như vậy?”

“Không có gì đâu, con chỉ đang suy nghĩ nếu như học trưởng nói như vậy với Chú Hải thì chắc chú ấy vui lắm đây”

“Đúng vậy, học trưởng cùng Biển Minh Vũ là yêu nhau, đương nhiên tên đó sẽ vui, chỉ mong lần này hắn nghiêm tíc thật, nếu không thì học trưởng cần phải…”

Câu kế tiếp Mộ Dung Lăng Phong chưa nói ra, thì Từ Trạch Á đã có thể tưởng tượng, nếu chú Hải chỉ là chơi đùa với học trưởng thì học trưởng nhất định sẽ rất thương tâm, dù sao cũng bị chính người mình yêu lấy ra để chơi đùa.

“Nhưng lỡ chú Hải thật sự thích học trưởng thì sao?”

“Cũng có thể, dù sao tên kia cũng có lúc rất nghiêm túc, Tiểu Á cũng có người mình thích sao?” Mộ Dung Lăng Phong bắt đầu chuyển chủ đề, thật ra cách một khoảng thời gian hắn sẽ bắt đầu hỏi câu này, vì hắn thật sự không muốn Tiểu Á thích người khác, bằng không hắn sẽ thương tâm chết mất.

Từ Trạch Á minh bạch nhìn Mộ Dung Lăng Phong hỏi mình có thích ai không, nhưng cậu không dám nói cậu yêu mến người ngồi trước mặt mình, nếu nói như vậy thì sẽ làm ba ba hoảng sợ,

“Ba ba con chưa có thích ai cả?” Từ Trạch Á nhỏ giọng nói, cậu sợ nếu để Mộ Dung Lăng Phong nghe được thì sẽ bị phát hiện mất.

“Nếu Tiểu Á có người thích thì nhất định phải nói cho ba ba biết” nhẹ nhàng vỗ về Từ Trạch Á hắn luôn dùng chất giọng sủng nịch của mình, trong lòng có hi vọng xen lẫn thất vọng.

“Dạ: nếu như ai cũng có thể được yêu thương, nhưng cậu biết là cậu không thể, cậu cả đời chỉ có thể  đem tình cảm của mình chôn giấu ở trong lòng.


-------------------------

Chương 55: Tấm hình của cha.

“Từ Trạch Á cảm ơn cậu.”

“Trạch Á, tôi và cậu đã nói, rốt cục thì…”


Hôm nay Tần Tình cùng Phú Đình Đình đi làm sáng tỏ gì đó, khiến cho cậu có cảm giác thật cô đơn. Mà Phú Đình Đình đang một mực theo đuổi hạnh phúc của nàng, mà Tần Tình cũng đang dũng cảm tiến tới, còn cậu thì? Cậu là chỉ lo lắng băng không, không biết mình có nên liều một phen, nếu không cố gắng đạt được thì không chừng sẽ phải hối hận.

Cậu thật sự có thể làm như vậy sao? Cậu có thể….

Điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong lòng của Từ Trạch Á “Chú Lạc sao?”

“Tiểu Á, con rảnh không? Chúng ta đi nói chuyện một chút”

Cậu hiện tại đang rất rảnh, hôm nay là thứ bảy, ba ba có việc ở công ty cho nên chỉ có mình cậu ở nhà “Rảnh chứ” cậu nói chuyện cùng với chú Lạc thì tốt thôi.

“Vậy tôi đến đón em”

“Không cần, chú ở nơi này, cháu tự đi đến”

“Vậy thì tôi ở….”

Từ Trạch Á đến nơi thì đã thấy Lạc Tuấn Nhanh ngồi đó, đây là một quán cà phê quan cảnh tao nhã, có thể là do mới sáng nên mọi thứ đặc biệt yên tĩnh.

“Tiểu Á, em muốn uống gì?”

“Cho một ly cà phê” Cậu không đặc biệt thích cà phê, chỉ thấy nó có hương vị vừa ngọt vừa đắng, phù hợp với tâm trạng của cậu hiện giờ, trong hạnh phúc lại phảng phất chút buồn bã.

“Cà phê” Lạc Tuấn Nhanh nhanh chóng nói với nhân viên, say đó nhìn về phía Từ Trạch Á : “Tiểu Á đã nghĩ kĩ chưa?”

“Cảm ơn chú Lạc, nhưng cháu quyết định ở lại với ba ba” nhìn lạc Tuấn Nhanh cậu nghiêm túc nói, cậu biết đây là bạn của ba ba cũng là người rất quan tâm cậu, nhưng cậu vẫn muốn ở lại bên cạnh ba ba”

“Tuy biết nói ra thì em sẽ không vui lắm đâu, nhưng tôi vẫn muốn nói Mộ Dung Lăng Phong không phải người tốt, hắn cùng mẹ em kết hôn cũng sẽ có mục đích gì đó với em” Lạc Tuấn Nhanh nói rất uyển chuyển nhưng không nói rõ.

“Cháu biết rồi” Từ Trạch Á vẫn kiên quyết, hiển nhiên là để lần nữa khẳng định lại quyết định của mình.

“Em biết”

“Đúng vậy”

Như vậy mà Tiểu Á cũng nguyện ý ở lại bên cạnh hắn ta, Lạc Tuấn Nhanh nói cái gì bây giờ? Chỉ là hắn không rõ là mười năm trước hay mười năm về sau, dù là An Bình hay Tiểu Á cũng muốn cam tâm ở bên Mộ Dung  Lăng Phong, hắn tốt đến thế sao? Mà Lạc Tuấn Nhanh thì thua ở điểm nào kia chứ.

“Nếu em đã quyết như vậy thì tôi cũng tôn trọng quyết định đó nhưng mà nếu có một ngày em không muốn ở lại đó, thì nhà tôi luôn luôn hoan nghênh em” Lạc Tuấn Nhanh ưu thương nói. Mặc kệ lúc nào hắn cũng phải đấu tranh với Mộ Dung Lăng Phong, mười năm trước Mộ Dung Lăng Phong cướp đi An Bình, mười năm sau Tiểu Á vẫn chọn hắn ta.

“Cháu cảm ơn” Từ Trạch Á sung sướng nói, cảm thấy như hôm nay mọi chuyện đã rõ, hôm nay nói ra rồi cũng cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng cũng vui hơn, thì ra ngoài ba ba cũng có người yêu thương cậu như vậy.

“Tiểu Á, đây là ảnh chụp của cha em, em không thể không bái kiến cha mình chứ?” Lạc Tuấn Nhanh từ trong ví tiền lấy ra một tấm ảnh được bảo tồn rất tốt đưa cho Từ Trạch Á.

Trong tấm ảnh này là cha của cậu sao? Cha cùng cậu thật sự rất giống nhau, khó trách lần đầu chú Lạc nhìn cậu thì nhận lầm người ngay “Chú Lạc, tại sao cha của cháu lại chết?” mỗi lần hỏi đến cha thì mẹ chỉ nói “Hắn chết sớm rồi” cậu cũng chỉ biết bao nhiêu đó thôi.

“Hắn uống say rồi xảy ra tai nạn xe, cho nên” Lạc Tuấn Nhanh kích động.

Từ Trạch Á cũng không hỏi lại, hình như chuyện cha cậu qua đời đối với chú Lạc là một sự đả kích khá lớn, cho nên cậu cũng không muốn động vào vết sẹo của chú ấy nữa.


----------------------------------


Chương 56: Cố vấn yêu đương.

“Chào Tiểu Á” Từ Trạch Á về đến nhà thì đã thấy Biển Minh Vũ đang lười biếng dựa vào ghế sa lon rồi.

“Chú Hải, chỉ có mình chú thôi sao?” Từ Trạch Á nhìn khắp phòng khách tựa hồ chỉ có một mình Biển Minh Vũ.

“Đúng vậy, chứ còn ai nữa cđâu, ba ba của cháu có việc cần xử lí, nhưng mà chú đến tìm cháu thật” Biển Minh Vũ ngồi lên ngay ngắng, tuy nhiên quần áo trên người thì không khác mấy người lang thang lắm, mặt thì thoáng vẻ buồn rầu.

“Tìm cháu? Tìm cháu có chuyện gì a~?” Từ Trạch Á ngồi vào ghế đối diện.

“Cháu nói đi, Tần Tình có thật sự yêu chú không?”

Học trưởng ư? Trời ạ, những người này tại sao lại đem cậu ra như cố vấn tình yêu vậy, hết Phú Đình Đình rồi đến Tần Tình bây giờ lại thêm chú Hải nữa sao, cậu chỉ một một đứa nhỏ chưa hiểu sự đời kia mà.

“Chú Hải, học trưởng có thích chú không thì chú là người rõ nhất rồi còn gi?”

“Thật ra thì không” dù sao hắn cũng đãn hơn ba mươi, đối với một người mười mấy tuổi thì hắn cũng không đoán ra nổi người ta nghĩ gì.

“Chú Hải thật sự thích học trưởng?”

“Ừ thì…”  Biển Minh Vũ cũng không rõ lắm, lúc đầu đúng là hắn chỉ muốn đùa vui một chút, nhưng về sau càng lúc thì hẳn phát hiện lòng của mình đã sớm động rồi, chỉ là hắn lo lắng, không biết bản thân có thể chung tình với một người hay không.

“Ừ thì? Chú Hải không xác định được mình thích học trưởng hay không, vậy tại sao lại hỏi học trưởng có thích chú hay không?”

“Chú… chuyện này” bị Từ Trạch Á nói như vậy khiến cho Biển Minh Vũ á khẩu không trả lời được, không thể tưởng tượng rằng hắn cũng bị đứa nhỏ này hỏi khó được.

“Chẳng lẽ chú Hải là người như ba ba nói, là một Hoa Hoa Công Tử (trai làng chơi) gặp yêu có một lần”

“Ba ba của cháu mới là Hoa Hoa CÔng Tử, chú là người chung tình, tại sao lại có thể nói chú như vậy, quả thật là bại hoại thanh danh rồi, nói như vậy Tần Tình biết sẽ hiểu làm, nên cháu không được kể cho Tần Tình nghe đó” Biển Minh Vũ kích động nói; rồi nhìn sang Từ Trạch Á với ánh mắt cầu khẩn.

Quả nhiên là tỉnh táo hay u mê vẫn chưa rõ, ai cũng có thể nhìn ra Tần Tình học trưởng thích chú Hải rồi, chú Hải cũng rất để ý Tần Tình, thế nhưng bọn hắn lại không rõ ràng gì cả, cho nên cậu phải giúp hai người này một tay rồi “Chú Hải, học trưởng có nói với..”

“Tần Tình và cháu đã nói cái gì?” Biển Minh Vũ tranh thủ thời gian dí sát vào mặt Từ Trạch Á kích động nói.

“Cậu ấy nói//”

“Em ấy nói cái gì chứ?” Biển Minh Vũ sốt ruột.

“Cậu ấy nói..”

“Cháu nói nhanh có được không, gấp chết đó” Biển Minh Vũ hận không thể móc những lời Tần Tình nói ra khỏi miệng của Từ Trạch Á.

“Tần Tình nói rằng cậu ấy rất thích chú, nhưng sợ chú chỉ là chơi đùa với cậu ấy thôi, cho nên cậu ấy cũng do dự có nên thích chứ hay không, cho nên chú Hải nếu chú thật sự thích học trưởng thì mau quyết tâm thể hiện đi, nói không chừng học trưởng sẽ bắt đầu tin tưởng chú, rồi còn”

“Rồi còn cái gì nữa?”

“Rồi còn có thể yêu thương ở bên cạnh chú”

“Yêu sao? Yêu sao? Nếu làm vậy thì em ấy sẽ yêu mình sao” nhìn từ Trạch Á, Biển Minh Vũ khích động nói.

“Vậy thì chú Hải tự thân vận động rồi” nhìn thấy bộ dạng của Biển Minh Vũ, Từ Trạch Á cười trộm, nói đến chuyện yêu đương thì nhiều người chỉ số thông minh sẽ tụt xuống không, nhưng chú Hải thì chắc sẽ không thuộc dạng đó.

“Xem ra? Chú nên làm sao bây giờ”

Từ Trạch Á bỗng nhiên được biến thành một cố vấn tình yêu, còn Biển Minh Vũ là người đang có vấn đề về tình yêu.


---------------------------------

Chương 57: Bộ dạng cười ngây ngốc.


“Ha ha …Ha ha …Ha ha”

Mộ Dung Lăng Phong vừa về đến nhà đã thấy Biển Minh Vũ nằm cười ngây ngô trên ghế còn Tiểu Á thì đang ngồi xem ti vi.

“Tiểu Á, tên này bị làm sao vậy?”

“Ba ba người trở về rồi” thấy Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á liền đứng lên lấy giúp cặp cho hắn.

“Đúng rồi, công việc đã xử lí xông rồi” Mộ Dung Lăng Phong tháo cà vạt ngồi xuống ghế.

“Ha ha ha ha”

Biển Minh Vũ vẫn là cười ngây ngốc.

“Ba ba chú Hải đang rất vui cho nên…” theo như cậu đã nói cho Biển Minh Vũ biến chuyện học trưởng đến tìm cậu để hỏi hắn thích đồ đạc gì cho nên chú Hải liền biến thành bộ dạng này, nữa giờ đều là cười ngây ngốc.

“Vui vẻ” cái chuyện vui vẻ mà Từ Trạch Á nói thì Mộ Dung lăng Phong không biết, rốt cục là chuyện gì mà có thể biến Biển Minh Vũ thành cái dạng này, hơn nữa nhìn cũng hơi vui đó.

“Chú Hải đến hỏi về học trưởng, con nói với chú ấy nói về học trưởng, rồi chú Hải vui mừng đến mức biến thành cái dạng này luôn” Từ Trạch Á đem mọi chuyện kể lại cho Mộ Dung Lăng Phong.

“ha ha ha ha” nghe xong Từ Trạch Á  nói, Mộ Dung Lăng Phong cười lên “Thật không ngờ tên này cũng có ngày hôm nay, xem ra là vào tay của đứa nhỏ kia rồi”

“Ai vào tay ai? Các người đang nói gì đó? Lăng Phong  về chưa?” hắn thét lên, nãy giờ hắn chỉ lo chìm đắm trong lời nói của Từ Trạch Á nên không có để ý Mộ Dung Lăng Phong đã về từ lúc nào.

“Đương nhiên là nói cậu rồi, không biết vừa rồi ai cười ngay ngốc đến vậy” Mộ Dung Lăng Phong trêu ghẹo nói.

“Bộ dạng gì? Tôi có sao” Biển Minh Vũ lau mặt hướng về Từ Trạch Á: “Tiểu Á, sao không gọi chứ”

“Chú Hải không phải con không gọi mà là chú không có nghe thấy” cậu có kêu vài tiếng nhưng Biển Minh Vũ không nhìn thấy, chỉ cười ngây ngốc thôi.

“Có sao? Không thể nào? Biển Minh vũ gãi đầu.

“Không có mới là lạ, sớm biết thì sẽ chụp lại cái dạng này rồi gửi cho đứa nhỏ kia xem mới được” Mộ Dung Lăng Phong điều lưu nói.

“Cậu dám…” tuy là  hắn không nhìn được bộ dạng của mình, nhưng có thể tưởng tượng, nhưng không thể sơ hở nhất thời là hủy hoại cuộc đời được.

“Ha ha, dám hay không cũng không do cậu tính toái, ngược lại cậu rảnh rỗi đến tìm tôi làm gì, hôm nay không cần tiểu ái nhân đi hẹn hò sao?” Bởi vì Từ Trạch Á đã có thể tiếp nhận loại chuyeenn này nên Mộ Dung Lăng Phong nói chuyện cũng không cần bằng khoăn nữa.

“Tôi là đang suy nghĩ này, em ấy không muốn, tôi có cách sao” từ hôm nay lại bị Tần Tình từ chối, nên lòng của hắn có hơi thất lạc.

“Cậu nhóc đó không muốn? Xem ra bản lãnh của cậu không còn dùng được nữa rồi?” thật là vất vả mới có thể nhìn Biển Minh vũ trong bộ dạng này, Mộ Dung Lăng Phong sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này đâu, dù sao cũng rất khó mới có được.

“Cho nên mới phải tìm đến Tiểu Á để cần cứu đây, bất quá cũng có gặt hái được vài thứ ha ha ha” Vừa nghĩ lại mấy lời Từ Trạch Á nói Biển Minh Vũ lại ngây ngóc cười.

“Vậy không mau đi đi, còn tranh thủ ở đây làm gì?”

“Được được, đi đây đi đây không quấy rầy hai người” Biển Minh Vũ cười gian xảm nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi thâm trường nói với Từ Trạch Á.

“Mau đi đi” Mộ Dung lăng Phong trừng mắt lên với Biển Minh Vũ.

“Hẹn gặp lại chú Hải” Từ Trạch Á phất tay chào Biển Minh Vũ cười xấu xa rồi nhanh chóng đi ra ngoài, hắn không muốn bị ai đó quăng ra đâu.

“Biển Minh Vũ” quả nhiên Mộ Dung Lăng Phong rống lên nhìn theo bóng lưng của Biển Minh Vũ.


---------------------------------


Chương 58: Bà cô xinh đẹp.


“Tiểu Á, hôm nay là chủ nhật có muốn đi đâu không” Mộ Dung Lăng Phong trang phục bình thường từ trên lầu đi xuống.

Đi đâu sao? Thật ra đối với cậu cũng giống nhau thôi, chỉ cần có ba ba ở bên thì chỗ nào cũng được ánh nắng chiếu sang, đương nhiên những lời này không thể nói cho ba ba nghe được “Ba ba, đi đến chỗ nào cũng được” Từ Trạch Á nhu thuận nói.

“Hôm nay chúng ta đi ngâm suối nước nóng vậy?” Mộ Dung Lăng Phong đề nghị.

Ngâm mình trong suối nước nóng? Cậu đã từng nghe qua, nghe nói đi đến đó rất thoải mái, nếu như có thể cậu cũng muốn đi một chuyến, nhưng mà đi với ba ba sẽ tốt hơn, với nữa còn chuyện cả hai đều trần truồng thì thù “Ba ba ngâm suốt nước nóng..”

Từ Trạch Á chưa nói hết thì điện thoại lại vâng lên, hắn ra hiệu cho cậu chờ hắn nói xong điện thoại sẽ trả lời.

Từ Trạch Á hên là chưa nói hết, nếu để ba ba nghe thấy, Từ Trạch Á một hơn uống hết nước, để giảm nhiệt độ nóng của mặt mình xuống.

“Tiểu Á, xin lỗi con, công ty hiện có việc, ba ba phải đến xe, ở nhà chờ ta, đi một chút sẽ về ngay thôi” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng lên lầu thay quần áo ra ngoài.

“Không có sao đâu ba ba” cậu ngó theo bóng lưng của Mộ Dung Lăng phong, tuy trong lòng buồn bã, thở dài một hơi, nếu quả thật đi ngâm nước nóng mà ở trần truồn như vậy, còn ở chung với ba ba thì xấu hổ chết mất, nghĩ đến chuyện này liền khiến cậu đỏ mặt.

“Lão gia, lão gia” Vương quản gia kêu lên.

“Vương thúc, ba ba đi công tác rồi”

“À, mới nãy cha của người gọi điện đến bảo rằng em gái Âu Dương tiểu thư muốn đến thăm, ông đang định nói cùng lão gia thì quên mất”

“Vương thúc, đợi một tí thì ba ba sẽ về thôi”

“Cũng được, ta đi chuẩn bị vậy?”

“Vương thúc, em gái của ba ba muốn ở chỗ này sao?” cậu hỏi, cảm giác bà cô này đến thật đúng lúc.

“Hình như là ở một thời gian”

“Ah”

“Ta đi chuẩn bị đây” quản gia đi lên lầu.

Muốn ở một thời gian? Cậu đã có thói quen khi ở chung với ba ba, đột nhiên có thêm người thì sẽ không được tự nhiên? Không biết bà cô này là người như thế nào? Có phải là người dễ gần không?

Tiếng giày cao gót nện xuống đất, Từ Trạch Á đứng lên nhìn về phía cửa, một cô gái ăn mặt rất thời gian đeo kính râm chỉ có một vali đồ đứng đó, từ Trạch Á nghi ngờ đây chẳng lẽ là cô của mình.

“Ở đây là Mộ Dung gia?” Nữ đi vào phòng khách dịu dàng hỏi;



“Tiểu Á hẹn gặp lại nhớ phải cẩn thận” Biển Minh Vũ cười xấu xa

“Đúng rồi ah” Từ Trạch Á nói lắp bắp, vốn tưởng cô của mình là người đã lớn, chứ có phải là một chị xinh đẹp như thế này đâu.

“Anh trai từ khi nào mà có đứa con lớn như vậy? Chẳng lẽ là con riêng?” đánh giá Từ Trạch Á, Âu Dương Hồng  không hề băn khoăn nói.

“Cô, hoan nghên cô” nếu là em gái của ba ba, mặc dù cậu biết hơi trễ, nhưng co co này nói chuyện không êm tai tí nào, nhưng vì ba ba nên cậu phải cố nhịn thôi.

“Cô? Tôi già như vậy khi nào?” Âu Dương Hồng thét chót lên, hiểm ác nhìn Từ Trạch Á.

“Không phải, thực xinh lỗi” Từ Trạch Á đứng ngồi không yên.

“Cậu là ai?” Âu Dương Hồng tự nhiên ngồi lên ghế sa lon,  xem đứa nhỏ này không giống con của anh trau, nhưng tại sao lại ở trong nhà của người, lần này đến để kết hôn, nếu anh trai có đứa con lớn như vậy thì chẳng phải nàng đang tuổi trẻ mà hóa thành mẹ sao, hơn nữa là con của người khác thì nàng không thích.

“Cháu….cháu” Bị Âu Dương Hồng quát lên như vậy, Từ Trạch Á liền hoảng sợ, dù sao cậu ở đây trên danh nghĩa đàng hoàng kia mà.


--------------------------


Chương 59: Trên đời lại có người nuôi con hoang.

“Cái hì? Không có quan hệ huyết thống với anh ấy sao?” Âu Dương Hồng kêu lên.

Từ Trạch Á nhẹ gần đâu, cậu giống như là phạm nhân đang đứng trước tòa vậy.

“Hiểu rồi, chắc là không chịu đi, mà anh ấy cũng thích cho nên mới để cậu ở lại đây, cậu cũng đừng mặt dày mà ở lại chứ, cũng tự hiểu đi, mẹ cậu cùng anh ấy ly hôn rồi,  cậu không được phép ở đây, mau biến đi” Âu Dương hồng cao khí véo lên eo Từ Trạch Á rồi trừng mắt nhìn cậu.

“Tôi không đi, ba ba nói tôi được ở lại” Từ Trạch Á nhìn Âu Dương Hồng kiên định nói

“Cái gì, thật đúng là không biết xấu hổ, trên đời không có người đi nuôi con hoang” Âu Dương Hồng càng lúc càng đi đến sát người của Từ Trạch Á khuôn mặt hung thần ác sát mà nói;

“Không có được nói mẹ tôi như vậy” Từ Trạch Á căm tức, nói cậu thế nào cũng được nhưng không được phép đụng đến mẹ cậu.

“Tôi nói làm sao? Cậu chính là đứa con hoangn, không có người nuôi, bây giờ cút ra ngoài cho tôi” Âu Dương Hồn chỉ vào cửa bộ dạng nghiễm nhiên như chủ nhân của căn nhà.

“Tôi không phải con hoang”

“Không phải con hoang thì tại sao cứ ở lì ở chỗ này không chịu đi? Chẳng lẽ muốn trong cậy vào Mộ Dung gia này, đừng có nghĩ đến”

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, không nghĩ đến một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà có thể nói chuyện ác độc “Đó là chuyện của tôi, cũng không liên quan đến cô, hơn nữa đây là nhà của ba ba, cô không quá quyền đuổi tôi đi” nhìn Âu Dương Hồn, Từ Trạch Á quật người nói.

Chát…

Từ Trạch Á ôm nay đôi má nhưng vẫn quật cường nhìn Âu Dương Hồng, nói về cậu nhưng thế nào cũng được, ba ba cho cậu ở, nếu ba ba đuổi cậu đi thì cậu sẽ đi, còn nữ nhân này thì không có quyền.

“Có đi hay không?” Âu Dương Hồng lắc lắc cái tay đánh đau của mình, uy hiếp nói;

“Không đi”Từ Trạch Á tức giận nhìn Âu Dương Hồng.

“Được, không đi đúng không? Người đâu, bắt tên này ra cho tôi” Âu Dương Hồng thét lên.

“Trạch Á thiếu gia có chuyện gì vậy?” Nghe thấy âm thanh ồn ảo, quản gia vội vàng từ trên lầu chạy xuống.

“Ông là quản gia sao? Mau đem đưa con hoang này đuổi ra ngoài” nhìn thấy Vương quản gia, Âu Dương Hồng liền ra lệnh.

“Trạch Á thiếu gia cậu làm sao vậy?” Nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Từ Trạch Á, quản gia lo lắng hỏi.

“Vương thúc, con không sao” nhìn thấy quản gia, Từ Trạch Á thản nhiên nói.

“Nè ông già, có nghe thấy không hả? Mau đem đứa con hoang này đi” Âu Dương Hồn lại la lên.

“Tiểu thư, tôi nghe rồi, nhưng Trạch Á thiếu gia còn con trai cưng của lão gia, tôi không có quyền lợi đuổi, cô càng không có quyền lợi đó” Vương quản gia nhìn Âu Dương Hồng nghiêm túc nói.

“Con trai? Không biết nữ nhân nào đã sinh ra đứa con hoang này, xứng làm con trai của anh ấy không, tôi nói ông già nên hồ đồ phải không” Âu Dương Hồng càng lúc càng ăn nói lỗ mãnh chất vất Vương quản gia.

“Không cho phép cô nói về mẹ tôi, cũng không cho phép cô ăn nói với Vương thúc như vậy” cậu trừng Âu Dương Hồng, Từ Trạch Á lạnh lùng nói,, nếu như nói mười sáu năm qua thì nói chuyện cùng nữ nhân này là điều khiến cậu có thể tức giận nhất.

“Tôi nói cái gì? Quản gia, không làm thì mau cút đi” Âu Dương Hồng trắng trợn nói.

“Tiểu thư, tôi đi hay không không phải chuyện của cô, tôi là quản gia ở đây, chỉ có lão gia mới đủ tư cách nói tôi đi” Quản gia tỉnh táo nói, đối với vị tiểu thư này, sớm đã nghe danh, điêu ngoa tùy hứng không coi ai ra gì, không lễ phép thì không cần khách khí.

“Ông”

Âu Dương Hồng tức giận muốn giơ tay đánh quản gia, lại bị Từ Trạch Á bắt được “Muốn gì thì đánh tôi, không được động đến quản gia” Từ Trạch Á tức giận, tâm trạng đới với Âu Dương Hồng chán ghét thêm vài phần.

“Thật sự đúng là một đứa con hoang không biết trời cao đất rộng” Âu Dương Hồng tiếp tục tát Từ Trạch Á thêm một cái.