Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non!!! Chương 60 + 61 + 62

0 nhận xét Posted by ,


Chương 60: Đem nữ nhân điên khùng này đuổi đi.


“Quản gia, ai cho phép đem nữ nhân điên khùng này vào nhà” Mộ Dung Lăng Phong bắt được cái tay đang tính đánh Từ Trạch Á, lạnh lùng nói.

“Anh, là em này, là Hồng Hồng?” Thấy Mộ Dung Lăng Phong, Âu Dương Hồng liền dịu dàng nói.

Mộ Dung Lăng Phong không để ý đến Âu Dương Hồng, chỉ đến đến ôm Từ Trạch Á ngồi vào sa lon “Lão Vương, mau đem hộp thuốc đến”

“Anh, anh không nhớ em sao? Em chính là em kết nghĩa với anh Hồng Hồng này” không thể tưởng tương mới qua vài năm không thấy anh thì người lại càng đẹp trai ra, quả nhiên đúng là mẫu người lí tưởng của nàng.

“Là ai cho phép cho đánh con tôi?” nhìn về phía Âu Dương Hồng, hắn lạnh lùng nói.

“Anh à, anh hiểu lầm rồi, là đứa nhỏ này ỷ vào anh thương nên không lễ phép nói chuyện lỗ mãng với em, cho nên em mới thay anh dạy nó” thấy Mộ Dung Lăng Phong tức giận, Âu Dương Hồng liền cười cười nói.

“Tiểu Á có đau hay không?” Nâng đôi gò má đang sưng của Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong vẫn quan tâm hỏi, cái nữ nhân chết tiệt này từ đâu ra dám làm tổn thương Tiểu Á của hắn.

“Ba ba, con không sao” cậu an ủi nói.

“Đừng nhúc nhích, trước khử trùng đã rồi bôi tí thuốc” tiếp nhận hộp thuốc mà quản gia đưa đến, Mộ Dung Lăng Phong cẩn thận từng li từng tí, xử li vết thương trên má của Từ Trạch Á.

Cái đứa con hoan này, anh nữa? Âu Dương Hồng nhìn Mộ Dung Lăng Phong không để tâm để sự hiện diện của mình, còn đối xử tốt với đứa con hoang kia như vậy, lửa giận càng lúc càng dâng ngút trời, nàng không tin mình lại thua kém một đứa con hoang.

“Anh, đứa con hoang này cũng đâu có sao để nó tự làm, anh làm gì phải đối tốt với nó như vậy?”

“Tôi lập lại lần nữa, Tiểu Á không phải con hoang, mong cô nói chuyện có ý thức một chút, Tiểu Á là con của tôi, là người quan trọng của tôi” Mộ Dung Lăng Phong ngẩng đầu lạnh lùng cảnh cáo Âu Dương Hồng.

“Anh..” nhìn thấy ánh mặt lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Phong khiến Âu Dương Hồng không khỏi run rẩy, cũng không dám nói gì thêm, xem ra anh đối với đứa nhỏ này không phải bình thường, nàng không để đụng vào được, nàng lần nay đến không thể để tay không.

“Lão Vương, đem nữ nhân ác độc này đuổi đi” hướng về quản gia, Mộ Dung Lăng Phong phân phó.

“Lão gia, nhưng tiểu thư cũng là…” quản gia cũng khó xử, vì dù sao nữ nhân này cũng là em gái kết nghĩa của lão gia, hơn nữa còn là do hai vị Lão lão gia cùng Lão phu nhân cho đến.

“Anh à, dượng cùng cô cho em tới, anh làm sao mà đuổi em đi như thế, em biết đi đâu. Không được đâu?” Âu Dương Hồng liền thay đổi thành bộ dạng đáng thương.

“Tôi không quan tâm là ai cho cô đến, nhưng ở đây không chào đón cô” ôm lấy Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong vẫn lạnh lùng nói, dám tổn thương Tiểu Á của hắn thì dù là ai hắn cũng không tha thứ.

“Anh, em biết sai rồi? Anh tha cho em một lần đi?” Âu Dương Hồng liền sám hối.

“Ba ba, người nên tha cho cô một lần” dù sao cũng là em gái của ba ba, Từ Trạch Á không muốn ba ba vì mình là xích mích với người thân.

“Tiểu Á, cô mới nãy chỉ là nóng giận đánh con một cái thôi, cô xin lỗi” nhìn thấy Từ Trạch Á nói, nàng liền quan sang biến thành bộ dạng chân thành xin lỗi.

“Vậy thì tại Tiểu Á rộng lượng cho cô ở lại, nếu như còn dám tổn thương Tiểu Á, bất luận là ai thì cũng cút ra ngoài cho tôi” Mộ Dung Lăng Phong vẫn duy trì sự lạnh lùng, sau đó ôm Tiểu Á đi lên lầu.

“Em biết rồi anh” Âu Dương Hồng thành khẩn đáp ứng, nhìn theo bóng dáng của Mộ Dung Lăng Phong ánh mắt bỗng hóa thành bén nhọn, Âu Dương Hồng đây làm sao mà thua một đứa con hoang được, đây là chuyện không thể được.

----------------------------

Chương 61: Món quà quý giá của cô.

“Tiểu Á, xin lỗi con, ba ba về sớm một chút thì con sẽ không bị thương” đem Từ Trạch Á bỏ lên trên giường, Mộ Dung Lăng Phong đau lòng lại áy náy, rõ ràng đã nói muốn bảo vệ thật tốt cho Tiểu Á nhưng vẫn để Tiểu Á bị thương.

“Ba ba, con không sao, không có đau gì cả” nhìn thấy ba ba lo lắng cho mình như vậy, lòng của cậu cũng trở nên ôn hòa hơn, tuy nhiên vừa rồi cô ta cũng thực sự rất quá đáng, vì nể mặt ba ba nên cậu mới tha thứ cho nàng.

“Còn nói không đau, sưng lên hết rồi, thứ nữ nhân chết tiệt kia, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho nàng” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng nói, nếu như nữ nhân kia không phải do cha mẹ phái đến, hơn nữa là con của cô cô hắn thì sợ rằng hắn đã đem nàng bầm thành ngàn khúc rồi.

“Ba ba, con thật sự không sao, người nên tha thứ cho cô” nắm lấy bàn tay đang tức giận đến run lên của Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á an ủi, tuy mặt vẫn còn đau nhức, nhưng trong lòng là vô cùng ngọt ngào, bởi vì ba ba nói cậu là người quan trọng nhất cũng là đứa con mà người yêu thương nhất, cậu không phải là con hoang, cậu có ba cậu có mẹ, cậu đương nhiên không phải con hoang.

“Nếu như lần sau cô ta còn dám tổn thương con, thì ba nhất định sẽ không bỏ qua đâu” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng, lần này coi như tạm tha, nếu như nàng còn dám tái phạm thì hắn nhất quyết không buông tha, mặc kệ nàng là em gái kết nghĩa hay là cái gì đi chăng nữa.

“Cảm ơn ba ba” Từ Trạch Á cảm kích, ba ba đối với cậu tốt như thế, khiến cho cậu có thể bỏ qua mọi thứ cũng như không còn sợ gì cả, bởi vì cậu có tình yêu, dù bị đau thì vẫn có ba ba bảo vệ, bất kể là lúc trước hay hiện tại thì cậu đều hạnh phúc.

“Đứa nhỏ ngốc” Mộ Dung Lăng Phong sủng ái đem Từ Trạch Á ngồi lên đùi mình, một lẫn nữa hắn luôn bị đứa nhỏ này cứu rỗi, đứa nhỏ này trên người hắn, cũng đã lâu hắn cũng không còn nhận ra bóng dáng của An Bình.

“Tiểu Á, là cô đây, cô có vật muốn tặng con” vừa là tiếng đập cửa, vừa nghe thấy tiếng của Âu Dương Hồng.

“Mời vào” Từ Trạch Á nhàn nhạt đáp, rồi tuột xuống khỏi đùi của Mộ Dung Lăng Phong, dù sao tư thế này để người ngoài nhìn thấy thì sẽ cho cho rằng hai người quan cái gì đó mập mờ.

“Tiểu Á, con xem cô đưa cho con quà gì này” Âu Dương Hồng nịnh nọt đem một cái hộp điêu khắc tinh xảo bỏ vào tay Từ Trạch Á.

“Cảm ơn cô” Mặc dù là Âu Dương Hồng có ý tốt, nhưng Từ Trạch Á không cảm giác là tốt lắm, nhưng cũng là lòng tốt của người ta.

“Mau mơ ra, xem có thích không?” Âu Dương Hồng hối thúc, sau đó lại đem cái ánh nhìn vạn chủng người mê nhìn Mộ Dung Lăng Phong, “Anh, anh cũng có quà này” trên tay kia còn một vật rất quý báu đem đưa cho hắn “Đây là do em vì anh đích thân chọn, em tin rằng anh sẽ thích”

Từ Trạch Á mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoai được khảm kim cương “Cô, cái này quá là đắt tiền rồi, cháu không nhận được” Từ Trạch Á đem điện thoại để vào rồi đưa cho nàng.

“Tiểu Á, đắt hay không, không quan trọng, chỉ cần con thích là được rồi, đây là tâm ý của cô, con không thể từ chối được” hiện tại thì Âu Dương Hồng đang ra dáng của một người vợ hiền.

“Cái này..” Từ Trạch Á nhìn qua Mộ Dung Lăng Phong như đang muốn hỏi ý kiến.

“Nếu là cô đưa cho con thì cứ nhận đi” Mộ Dung Lăng Phong đem hộp quà bỏ vào rồi ôn nhu nói với Tiểu Á.

“Dạ, cảm ơn cô” nếu ba ba đã nói như vậy thì cậu chỉ có thể nhận, cậu cũng không thích những thứ này cho lắm, hơn nữa đối với những thứ xa xỉ này cậu không hề đòi hỏi, nhưng mà ba ba đã mua cho cậu một cái thích lắm rồi, mà cái này nhận rồi cũng có thể chỉ để trưng thôi.

----------------------------

Chương 62: Anh tự nhiên đang em.

“À con xin lỗi, con không biết hai người….” Từ Trạch Á muốn đi sang xem Mộ Dung Lăng Phong đã ngủ chưa, nhưng không tưởng tượng được Âu Dương Hông đang mặt áo khêu gợi ôm lấy ba ba, dọa cậu xấu hổ đến mức phải chạy về phòng của mình đóng cửa lại.

“Tiểu Á, Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong gõ cửa phòng của cậu.

“Ba ba con đi ngủ rồi” Từ Trạch Á nằm lên giường, trong lòng cũng vì tình cảnh mới nãy mà rối loạn, như sóng lớn ầm ầm nổi dậy, quả nhiên ba ba vẫn thích nữ nhân, thích cô của mình, một người con gái xinh đẹp, nhưng mà cô là loại người không tốt đẹp gì, cậu nghĩ khoảng khắc rời đi khỏi đây không còn xa nữa rồi, giống như cô đã nói, cậu không có quan hệ gì cũng không có tư cách để ở lại đây.

“Tiểu Á, mở cửa cho ba ba? Ba ba biết con chưa ngủ”

“Ba ba, con không cố ý muốn quấy rầy hai người” Từ Trạch Á cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để nói.

“Tiểu Á, con mở cửa nghe ba ba nói, sự việc không phải như con nghĩ” Mộ Dung Lăng Phong trở nên sốt ruột, hắn vốn đang định đẩy Âu Dương Hồng ra thì bị Tiểu Á nhìn thấy, Tiểu Á chắc chắn đã hiểu lầm hắn cùng Âu Dương Hồng có quan hệ, thật ra hắn không muốn đáp ứng cho nàng ở lại đây vì Âu Dương Hồng chắc chắn là do mẹ hắn kêu đến để kết hôn, nhưng mà hắn thì không thể nào kết hôn cùng với nàng.

Không phải như cậu nghĩ? Cậu tận mắt thấy rồi còn không phải như cậu nghĩ? Quả nhiên ba ba dù đối với cậu như thế nào, thì ba ba vẫn là một người đàn ông, mà ba ba còn thích nữ nhân, còn cậu thì…

“Con không sao đâu, ba ba” Từ Trạch Á an ủi, cậu đã sỡm nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu vẫn không thể ngừng yêu cầu xa vời, nhưng vẫn phải thất vọng rồi, quả nhiên cậu không nên quá tham lam, bởi vì khi tham lam thì thứ mất đi vẫn sẽ phải mất.

“Tiểu Á, con mở cửa ra cho ba ba” Mộ Dung Lăng phong vẫn đứng vên ngoài cầu xin.

“Anh, Tiểu Á nhất định là ngủ rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ” Âu Dương Hồng giọng dịu dàng nỉ non lần nữa cố gắng bám lên người của Mộ Dung Lăng Phong.

“Ba cùng cô nên sớm đi ngủ, con ngủ rồi” nói xong Từ Trạch Á liền giấu mình vào trong chăn, không để bên ngoài nghe được động tĩnh gì, cậu sợ mình chịu không nổi.

“Tiểu Á, Tiểu Á…” Mộ Dung Lăng Phong vẫn kêu.

“Anh” Âu Dương Hồng vẫn dùng thanh âm ỏng ẹo đó.

“Cô cút đi cho rồi” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng nghiêm nghi thả vào tai của Âu Dương Hồng.

“Anh, em đến để chăm sóc anh kia mà” Âu Dương Hồng vẫn nhất quyết không chịu bỏ ra, một ta còn tháo áo ra lộ cả mảng vai, lộ ra những thứ sinh động lúc ẩn lúc hiện trước mắt của Mộ Dung Lăng Phong.

“Âu Dương Hồng, cô tin tôi ngay bây giờ sẽ ném cô ra ngoài đường không” Mộ Dung Lăng Long nói, để cho Tiểu Á hiểu lầm đã làm lòng hắn đủ rối loạn, còn để nữ nhân này lại thì sẽ phiền hơn, nếu như không tại nàng thì Tiểu Á sẽ không hiểu lầm.

“Anh, anh thật sự muốn đuổi em ra ngoài sao?” Tuy rằng bộ dạng của Mộ Dung Lăng Phong rất hung dữ, nhưng Âu Dương Hồng quyết không sợ, trái lại còn có bộ dạng như càng áp chế thì càng bùng nổ, hai tay đưa lên cổ của Mộ Dung Lăng Phong, rướng người dùng cặp môi đỏ mọng của mình tiến đến.

Chát…

“Ahhh….anh, anh đáng em” bị Mộ Dung Lăng Phong tát ngã ra sàng, Âu Dương Hồng ôm đôi má đau nhức ủy khuất khóc, nàng không thể chấp nhận chuyện này, ngay cả cha mẹ của nàng còn không nỡ đánh nàng, mà anh lại nhẫn tâm dám ra tay nặng như vậy với nàng, chẳng lẽ nàng thua kém đứa con hoang kia đến vậy sao?