[NĐNHTQV] Chương 1

0 nhận xét Posted by ,

Chương 1


Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ

Edit: Starsinsky.wordpress.com

Beta: Tàu Hủ

          Tháng 6 năm 1944, căn cứ quân sự bí mật 731 của Nhật Bản. Nghành giải phẫu cơ thể sống xảy ra một sự kiện lạ. Có một người Trung Quốc cơ thể bị nhiễm trùng huyết thanh xông vào căn cứ, ngay lúc đó cơ thể đột nhiên phát sinh phản ứng kịch liệt, lập tức sản sinh biến dị, gây ra án mạng chết bảy nhân viên kỹ thuật ở căn cứ, tám người bị nát thây và năm người thân thể bị mất máu quá nhiều mà chết. Trong phòng tình cảnh vô cùng thê thảm, huyết tinh xông vào mũi khiến buồn nôn vô cùng.
          Một viên thiếu tướng đã làm tìm phương pháp để đem việc này che dấu xuống, hắn dự định khi về Nhật Bản sẽ điều tra lại, chỉ sợ chuyện này truyền ra sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với Nhật Bản, qua mấy ngày lại quyết định điều một phân đội bí mật đem người biến dị đó vào trong rừng giam giữ, cũng phái nhân viên đi theo để nghiên cứu bệnh lý và làm một bản ghi chép chi tiết về người nam nhân biến dị đó.
          Cho đến hôm nay, Đỗ Tu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ từng chi tiết của sự kiện kia, bởi vì sự kiện liên quan tới người nam nhân làm thay đổi cả cuộc đời y.
          Đoạn trí nhớ kia đều là những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nó giống như đã trở thành một phần trong thân thể của y vĩnh viễn tồn tại không thể nào bỏ đi.
         Dù cho trải qua một thời đại khác đi nữa, thì kí ức đó giống như một loại hạt giống gieo sâu vào trong tận đáy lòng y đến một này nào đó nó sẽ lặng yên từ từ ngoi lên và hiện ra giữa ánh mặt trời.
           Lúc ấy, Đỗ Tu Nhiên cũng không gọi là Đỗ Tu Nhiên mà gọi là Chu Ám.
           Bởi vì thời gian vội vàng, đội quân vào núi chỉ có thể tạm thời ở trong hang núi. Cũng đem người biến dị tạm thời giam giữ tại hang động sâu trong núi.
           Thời tiết gần cuối thu, cây cối khô vàng, nhiệt độ rất thấp. Chu Ám đi ra khỏi căn nhà tranh đơn sơ, ngước đầu nhìn trời, sau đó dùng tay sờ lên vạt áo mỏng manh của mình, buồn bực đi ra ngoài. Thời tiết bên ngoài lạnh như băng, mưa mùa thu từng giọt rơi trên cổ áo y, đi được một đoạn lại lạnh đến nổi da gà.
           Trên đường đi y nhặt lên một cái lá cây lớn, cẩn thận che lại phía trên thùng cơm thừa, như vậy có thể phòng ngừa mưa gió lọt vào.
           Kỳ thực bên trong thùng gỗ chỉ có một chút ít cháo ngô, bị mưa tạt vào nhìn thấy bên trong canh thật ra chẳng có gì, có thể phản chiếu cả hình ảnh người nhìn.
         Đi đến trước sơn động, người phụ trách trông coi cao thấp nhìn Chu Ám, sau đó giễu cợt dùng mũi thương đẩy ra lá cây trên hộp, nhìn vào bên trong.
         “Thông minh chút đi, cháo này Hoàng Quân gọi là đủ sống ba kiếp” - Người phụ trách nói xong, một cước đạp thùng gỗ trở về, nhất thời cháo trong thùng bị đổ hơn phân nửa tán loạn trên mặt đất, bị mưa tràn vào. Càng thấy chén cháo ngô ít đến đáng thương.
(Hoàng Quân: người tổng chỉ huy trong quân đội nhật)
         Chu Ám vẫn cúi đầu không lên tiếng, người lính trông coi lại hướng về hộp thức ăn tưới chút nước mưa vào, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, liền từ túi quần móc ra hai bình dược màu trắng vặn mở sau đó hướng trong thùng mà đổ vào một loại vôi phấn gì đó, có một chút rơi trên thùng, tên lính canh thấy thế cầm cây thương đâm vào thùng thức ăn khuấy vài cái, thấy bột phấn hoà vào nước canh, mới thoả mãn thu hồi thương, vung tay lên nói: “Hảo, lấy đi vào trong hang động, nhanh lên!”
         Chu Ám gật đầu xoay người cầm lấy thùng gỗ, cúi đầu đi vào hang động.
         Hoàn cảnh trong sơn động rất ẩm ướt, ánh sáng mập mờ, một cánh tay thô to bị xích tại song sắt trong lồng, trên mặt tảng đá không ngừng chảy ra những giọt mưa nhỏ, nhưng do trong hang động yên tĩnh nên nó đặc biệt chói tai.
        Người nam nhân kia quần áo trên người rách rưới, trên cánh tay còn dính một ít máu đã khô, nam nhân khom lưng xuống nằm cạnh một tảng đá ở trong góc. Sau khi bị nhốt vào hang động người nam nhân kia đã từng ba lần phát cuồng, thiếu chút nữa làm đứt dây xích. Tới gần, y còn nhìn thấy trên những song sắt còn có những dấu vết lõm vào do bị va chạm mạnh. Đến ngày hôm nay, những nhân viên nghiên cứu của quân Nhật cũng không tìm được nguyên nhân của người nam nhân bị biến dị. Chỉ là phát hiện ra một số thực vật làm cho nam nhân kia bị suy yếu năng lực.Ở trong cơm sẽ cho vào một ít chất hoá học làm cho tinh thần nam nhân trở nên mơ hồ, sau đó lợi dụng thời điểm hắn mơ hồ mà lấy máu của hắn để làm một số nghiên cứu thí nghiệm.
         Dù cho suy yếu, vào lần gần đây nhất khi hắn bộc phát, hắn vẫn dùng cây dao mà nhân viên nghiên cứu dùng để lấy máu hắn, khiến người đó bị đâm chết tại chỗ. Cho nên rất nhiều ngày vẫn không ai dám động vào hắn nữa.
        Chu Ám dừng chân lại tại dây xích bên cạnh, người nam nhân kia đại khái là nghe được tiếng bước chân của y, đầu có chút ngẩng lên, trên mặt hỗn độn, tóc còn dính một ít lá khô, mắt đỏ bừng trừng lấy y, mang theo vị huyết tinh của dã thú.
          Chu Ám không dám nhìn nữa, bề bộn cuối đầu dùng cái vá để đút cháo, kì thật y đã từng chứng kiến người này khi bị biến dị, móng tay có thể trong nháy mắt dài ra đến nửa thước hơn. Cả cơ thể đen bóng, cứng rắn vô cùng, có thể dễ dàng làm nát một tảng đá, đối với một người quỷ dị như vậy y toàn thân tràn ngập e ngại.
         Cho nam nhân này ăn cũng không phải dùng bát đũa bình thường, mà là một loại đặc chế riêng cho hắn, cái chuôi vá dài hơn hai thước, đường kính vừa vặn có thể đưa vào chính giữa song sắt trong lồng sắt.
          Chu Ám đi đưa cơm cho nam nhân này ăn đã nửa tháng hơn, người nam nhân nhận thức được y, cho nên khi y đưa thìa đến trước mặt, nam nhân lập thức vươn bàn tay to hơn so với người bình thường đến cầm lấy vá ăn, đầu của nam nhân cúi thấp xuống vùi vào trong thìa để uống canh, nhìn như đã đói khát nhiều ngày.
           Chu Ám uy được ba muỗng thì thùng gỗ đã thấy đáy, người kia tựa hồ bất mãn mà gầm nhẹ, Chu Ám nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh hang động, bắt gặp người canh gác đứng không xa hang động không chú ý, liền nương theo cái chén lấy ra hai cây bánh bột ngô màu cam, đây là đồ ăn cả ngày của y, y nhịn đói một ngày để dành lại cho nam nhân.
          Y lấy ra mấy miếng bánh ngô bỏ vào trong thìa, lại chậm rãi đưa thìa đẩy vào bên trong, thẳng đến khi đưa đến trước mặt người kia thì trong mắt nam nhân tràn ra loại khác vọng mãnh liệt đối với món ăn trước mặt. Một tay vung lên liền làm cho khối bánh ngô vỡ vụng, sau đó điên cuồng mà nhét miếng bánh ngô vào miệng, từng ngụm từng ngụm mà cắn nuốt tựa hồ như nó rất thơm ngon.
           Chu Ám không hề biết nam nhân này đã thật lâu chưa có nếm qua đồ ăn tốt như vậy.
         Hai miếng bánh ngô rất nhanh đã được đưa vào miệng người kia, hắn nuốt nước miếng, tay ôm lấy bụng đã đói đến mức vang lên tiếng cô lỗ, cô lỗ.
         Tuy người nam nhân này hành vi ban đầu tựa hồ như dã thú, nhưng Chu Ám đối với hắn phần nhiều chính là thương cảm. Chu Ám là người Trung Quốc, bị người Nhật bắt lấy và biến thành bộ dạng hiện tại, kết cục còn không biết có bao nhiêu thảm.
         Đối với người nam nhân điên cuồng mà giết chết người Nhật Bản này, Chu Ám không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy rất thống thoái, y hận đám người Nhật Bản này, hận không thể đem đám người Nhật quỷ quái kia giết sạch sẽ, đem bọ họ bâm thây vạn đoạn.
          Nhị thúc của Chu Ám cũng chết ở trong tay bọn người Nhật, bị người Nhật bắt lấy và tiêm vào một loại vi khuẩn thí nghiệm, kết quả không còn đứng lên được nữa, chỉ có thể nằm một chỗ chờ đợi cái chết.                Khi chết trên người không một chỗ nào còn nguyên vẹn, đau đớn đến chết. Bọn cẩu Nhật Bản này, thật sự ngay cả cầm thú cũng không bằng!
       Từ nửa tháng đem cơm cho nam nhân ăn đến nay, Chu Ám biết rõ ràng mỗi lần người canh gác điều hướng vào thùng bỏ vào bột phấn màu trắng đó, là do người Nhật nghiên cứu ra để đối phó với người nam nhân biến dị này. Sau mỗi lần ăn xong, người nam nhân này luôn có trạng thái suy yếu trong hai giờ đồng hồ, lâm vào ngủ say. Trong thời gian này, đám người Nhật sẽ phẫu thuật và nghiên cứu cơ thể hắn, hắn không có ý thức và vô lực phản kháng.
        Cho nên mỗi lần biết đem cháo cho nam nhân này ăn thì Chu Ám luôn lén lút đem theo một ít bánh ngô của mình đã tiết kiệm đưa cho người nam nhân ăn.
Lúc người nam nhân phát cuồng vào ba lần trước, Chu Ám từng nghi ngờ là có liên quan tới việc y đem bánh ngô cho hắn ăn. Bởi vì rất trùng hợp, ba lần trước khi nam nhân phát điên, Chu Ám điều cho hắn ăn bánh ngô.
        Đó chính là khẩu phần ăn của nhị thúc y. Trong lúc bệnh, nhị thúc y không thể ăn bánh ngô, y thấy như vậy liền đem cho nam nhân ăn.
         Cho nên y đoán rằng người nam nhân này ăn no nên có nhiều sức chống cự.
         Chu Ám cúi người thu dọn mọi thứ rồi cầm đi ra ngoài. Đi vài bước rồi quay đầu nhìn lại, Chu Ám thấy người kia không ngừng liếm ngón tay. Chu Ám thở dài.
        Hôm nay y cho nam nhân ăn hai cái bánh ngô là vì y hy vọng nam nhân có thể giữ được một mạng trong tay bọn người Nhật Bản.
        Bởi vì hôm qua y vô tình nghe được một người thủ vệ nói chuyện. Nội dung là Lục Quân Trung Tướng không biết từ người nào nghe được một câu ngạn ngữ Trung Quốc là: “Tà tích mê muội, Tắc Thị này hoạ”
(“Tà tích mê muội, Tắc Thị này hoạ”: mải mê làm việc xấu, ắt sẽ gặp báo ứng)
        Hắn cho rằng người nam nhân này xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm lại xảy ra trạng thái vô cùng quỷ dị thì sẽ đem lại tai hoạ cho Nhật Bản, cần mau chóng diệt trừ, chấm dứt hậu hoạn.
        Vì vậy, tên Trung Tướng Nhật Bản liền hạ chỉ thị, muốn chi đội trong núi bí mật diệt trừ nam nhân biến dị, quay trở về căn cứ.
        Thời gian đại khái cũng là buổi trưa hôm nay. Cho nên Chu Ám nhiều lần không ăn cơm, tiết kiệm lương thực để dành lại cho nam nhân. Xem như lưu lại cho nam nhân một tia hy vọng cuối cùng. Cho dù người kia là một người biến dị, nhưng Chu Ám cũng không hy vọng người kia chết dễ dàng như vậy trong tay bọn người Nhật Bản. Càng làm cho bọn Nhật đắc ý.
         Chu Ám chậm rãi cầm theo thùng cơm đi ra bên ngoài hang động, y không nghĩ rằng chỉ một hành động nho nhỏ của mình lại có thể làm cho mọi ngừoi ở đây, kể cả y cũng phải bỏ mạng…
         Tiểu chi đội Nhật có hơn hai trăm năm mươi người, chỗ đóng quân trong núi gọi là Lạc Dương Cốc, xung quanh bốn phía có rất nhiều nham bích chắn gió, muốn rời khỏi đường duy nhất một con đường là phải đi qua con sông. Ngày quân Nhật tiến đến liền ngay tại chỗ đó đóng cọc dựng một cái lều nhỏ đơn sơ. Sau đó liền làm một cây cầu nhỏ đủ để hai người đi để đi qua sông.
            Hơn nữa cửa động luôn có người luân phiên canh gác, bất luận kẻ nào cũng không được phép tuỳ ý ra vào.
            Có lẽ ông trời có mắt, quân Nhật làm nhiều chuyện ác kết quả cũng nhận lấy báo ứng.
          Chu Ám đưa đồ ăn là vào giữa trưa, khoảng hai giờ trưa có ba nhân viên nghiên cứu đi vào động xem, không bao lâu lính Nhật đem vào cả cán khiêng, tiêm, dao phẫu thuật và cả đèn pin đi vào trong hang động.
           Chu Ám vô cùng khẩn trương. Y tưởng tượng ra bộ dáng phát cuồng như dã thú của người nam nhân đó. Mắt nhanh chóng nhìn xem xung quanh rồi âm thầm lặng lẽ tìm chỗ ẩn nấp để xem tình hình.
           Sau 10 phút, có ba nhân viên nghiên cứu mang theo tiêm chích và cán khiêng khiêng một người lính Nhật đi ra. Đối với người canh gác mấy câu liền rời đi. Trong hang động không phát ra bất kì âm thanh nào, làm Chu Ám có cảm giác lo sợ, chẳng lẻ bản thân mình đoán sai? Vậy chuyện nam nhân phát cuồng cũng không phải vì được ăn no sao?
          Quả nhiên, cách đó không xa có một người canh gác nói một câu: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng chết, đêm nay có thể ngủ ngon giấc, ngày mai trở về căn cứ…”
           Thật là đã chết rồi? Cứ như vậy mà chết sao? Chu Ám có chút không tin lắm, y không tự chủ được đi vào trong hang động, vừa đi được vài bước thì bị một nhân viên canh gác đạp ngã. Xương sườn đập vào một tảng đá trên đất truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, người canh gác nói: “Tên đần hỗn đãn người Trung Quốc đúng là vô dụng, bộ chưa từng thấy qua người chết? Yên tâm, trở về căn cứ, ngươi cũng sẽ giống như hắn thôi, tên ngu, ha ha ha”. Nhìn thấy Chu Ám té trên mặt đất, vài tên canh gác cũng chạy lại cười hùa theo.
            Chu Ám đầu đập vào một tảng đá nhất thời choáng váng, y té ngồi trên mặt đất, đưa tay sờ soạng một phen, nhìn lại trên tay dính rất là nhiều máu. Chu Ám nghe bên tai những tên canh gác cười càng ngày càng lớn, nhất thời cắn chặt hàm răng, y chưa bao giờ giết người nhưng lúc này trong đầu y bỗng nổi lên ý định giết người, thật muốn cầm lấy trường đao*, một nhát giết chết tất cả bọn họ, còn đỡ hơn là ngồi đây chờ chết.
(trường đao: đao dài)
           Làm xong mọi chuyện, trời đã tối, ánh trăng bị mây che khuất nhìn trời có chút quỷ dị, u ám.
          Ban đêm trong rừng tiếng gió cùng tiếng gáy của những tên lính say rượu vang vọng khắp cả khu rừng.
         Chu Ám chưa trở lại nhà tranh, dùng miếng vải thô thấm nước xoa xoa vào vết thương trên đầu, nhớ tới thi thể người nam nhâm nằm sâu trong hang động mà thở dài, tâm sự nặng nề mà nằm xuống nhưng cũng không thể nào đi vào giấc ngủ.
          Vào sáng sớm, lúc y đang mơ màng, đột nhiên bên ngoài có một trận tiếng vang kì quái làm cho bừng tỉnh.
          Như là dây xích bị kéo qua kéo lại, rót rét rót rét, nghe xong làm cho y lông tơ điều dựng đứng.
         Không lâu sau đó, âm thanh này ngừng lại, tiếp theo là một tiếng hét thảm! Ngay trong đêm yên tĩnh, tiếng hét này làm cho người ta càng thêm kinh sợ…
          Sau đó vang đến tiếng lồng sắt bị đánh vỡ, cùng rất nhiều tiếng bước chân, đội trưởng của đám lính hét to một tiếng khẩu ngữ Nhật mang theo âm điệu giọng nói tiếng trung: “Lũ ngu xuẩn, nhanh bắt được hắn, không được cho hắn chạy, bắt lấy quái vật đó Nhật Bổn đế quốc ắt có thưởng…”
           Tiếp theo là có rất nhiều tiếng súng kèm theo tiếng hét thảm.
          Chu Ám trốn ở trong nhà tranh, có một vài viên đạn bắn vào nhà tranh bay ngang qua đầu y, làm cho y hoảng sợ mà núp vào đằng sau cánh cửa gỗ, nhìn qua khe hở cửa y nhìn thấy rất nhiều ánh lửa. Kéo ra cánh cửa để nhìn rõ hơn, bên ngoài lửa càng ngày càng lớn và đang lan dần đến nhà tranh của Chu Ám đang ở.
            Nhà được làm bằng rơm, rất dễ bắt lửa, Chu Ám bất chấp tất cả để lao ra khỏi nhà tranh.
           Chạy ra không được vài bước y liền bị một loại chất lỏng dưới chân làm trượt ngã. Máu tươi dính đầy thân, Chu Ám hoảng sợ vô cùng, y nhìn theo hướng ánh lửa, đột nhiên trở nên ngây dại.
            Đó là cái gì? Đó là… quái vật?!
           Tròng mắt của tên quái vật ban đêm đỏ bừng một cách quỷ dị. Hai cánh tay duỗi ra so với người bình thường dài gấp đôi, móng tay dài hơn một thước. Xương sống đột ngột nhô dài lên bảy tám chỗ, đâm rách làn da và quần áo, lại sắc bén như cây trùy tiêm, dữ tợn nhô ra giữa trời.
           Quân Nhật điên cuồng nhã đạn vào trên thân thể tên quái vật, nhưng chỉ là làm trì hoãn tốc độ của hắn chứ không thể lập tức giết được hắn. Tên tiểu đội trưởng sai người đồng thời nâng lên ba đại pháo đồng thời bắn vào hắn, làm cho hắn khắp người toàn vết thương, vì đau đớn mà trở nên điên cuồng hơn.
             Chu Ám không biết vì sao người nam nhân này đột nhiên sống lại, còn biến thành bộ dáng này. Cho dù y là người Trung Quốc nhưng bộ dáng giết người của nam nhân lúc này giống như là Địa ngục ác đồ (ma quỷ dưới địa ngục) phất tay liền làm cho thân thể những tên lính Nhật không còn nguyên vẹn. Những mũi nhọn trên lưng đã đâm xuyên qua thân thể của đám lính Nhật. Trước đây Chu Ám chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
            Tên lính Nhật trông coi Chu Ám đã sớm đào tẩu, thoáng một cái đã bị nam nhân nắm lấy phía bên trái cổ xé ra đến bên vai phải. Vừa lúc hướng về phía Chu Ám ẩn núp. Tên thủ vệ trên mặt tái nhợt, miệng còn chưa kịp phát ra âm thanh, thì đầu cùng vai đã rời khỏi thân thể. Máu phun ra hướng trên mặt Chu Ám mà bắn vào. Nhìn thấy hình hài quái vật của người nam nhân. Chu Ám không tự chủ được sự run sợ trong đáy lòng mà đứng lên.
           Tiếng pháo nhã vào người nam nhân càng lúc càng mãnh liệt. Người nam nhân kia tuy toàn thân đều là máu, nhưng hắn vẫn nguyên hữu lực lượng (khí lực tràn đầy) điên cuồng mà kéo lấy đám người Nhật bản kia. Chu Ám cũng không thể thoát khỏi. Trên mặt đất là một trận huyết tinh, giống như tu la địa ngục.
           Người bị giết càng ngày càng nhiều, tên tiểu đội trưởng thấy thế liền đoạt đi kim tiêm của tên nhân viên nghiên cứu chỉ thị hắn dùng loại thuốc tiêm vào cơ thể tên quái vật.
            Tên nhân viên nghiên cứu run rẩy còn chưa kịp tiến đến thì trước mắt hắc quang chợt loé. Nửa phần eo đã bị xé mở ra, nửa thân trên bay đến trên đầu Chu Ám. Chu Ám tâm trạng nhất thời không khống chế được sợ hãi, không biết lấy đâu ra khí lực hướng hang động bên cạnh cầu gỗ tiến tới. Nhưng chỉ là chạy được vài bước, liền bị tảng đá trên mặt đất làm trượt chân. Trong lúc đó trong lòng của y như muốn nổ tung.               Răng trước run rẩy kịch liệt, chỉ sợ tên quái vật chỉ hạ vong hồn (ý nói là giết chết)
              Lại không biết quái vật kia trong lúc muốn đem lợi khí (vũ khí sắc bén) chọc đến thân thể Chu Ám, thì động tác bỗng nhiên dừng lại, móng tay đụng phải Chu Ám nhất thời tự động co lại.
            Cái quái vật kia lúc này toàn thân da thịt thay đổi, chỉ có hai con mắt màu đỏ chuyển động, miệng lưỡi cứng lại không nói nữa câu.
             Chu Ám thân thể run rẩy, lạnh lẽo đang đoán rằng tại sao tên quái vật đột nhiên dừng lại, có phải là nhận ra y từng uy bánh ngô hay không? Lúc này Chu Ám chỉ có thể tự an ủi mình như vậy nhưng lúc này đột nhiên tên quái vật đột nhiên ngữa cổ lên trời hét to một tiếng, móng tay vừa động liền đem cánh tay trái Chu Ám cắt đứt, đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa hôn mê.
            Quái vật kia hung hãn xoay người, phía sau lung còn có cắm ống tiêm chưa kịp lấy ra, ống tiêm là tên tiểu đội trưởng thừa dịp tên quái vật không có để ý mà cắm vào, hắn và vài tên thủ hạ còn chưa có kịp né ra liền bị quái vật tại chỗ cắt thành vài đoạn, chết thảm trên mặt đất. Ruột kéo ra đầy trên mặt đất. Quái vật căn bản là đang nổi giận thì bỗng nhiên ôm đầu, tựa hồ như cực liệt đau nhức. Những gai nhọn và móng tay đồng thời rụt trở về. Khôi phục trạng thái bình thường.
          Tên tiểu đội trưởng đã bị chặt đứt hai chân lúc này bò lại bên cạnh khẩu đại pháo, hắn hô một câu Nhật ngữ mà Chu Ám nghe không hiểu, liền bắn đi viên pháo cuối cùng, chuẩn xác rơi vào trên người tên quái vật mà nổ tung.
            Chu Ám chỉ cảm thấy hai chân kịch liệt đau nhức rồi tiến dần đến hôn mê.
          Lần nữa khi… tỉnh lại, trời đã mờ sáng. Người chết thì tứ chi đứt lìa, máu chảy đầy cả thạch bích trong cốc. Chung quanh quá mức yên tĩnh ngoại trừ tiếng gió… không có bất cứ tiếng vang gì nữa.
Chu Ám cúi đầu nhìn hai chân mình, đã bị mảnh đạn văng vào chỉ còn lại xương đùi, y cảm thấy máu toàn thân không ngừng chảy ra ngoài. Toàn thân cảm thấy ngày càng vô lực, mí mắt cũng ngày càng ngày nặng, chính là cầu gỗ ngay trước mắt.
            Y có chết cũng không muốn chôn cùng đống thi thể này, ít nhất… cũng muốn đi qua cây cầu gỗ, y cử động thân thể một cách chậm chạp mà bò qua. Trong lúc đó, theo ngực lăn xuống một khoả huyết cầu màu đỏ.
              Y nhận ra, đó là con mắt của tên quái vật.
            Chu Ám nhìn hồi lâu, y thở dài.hắn giơ lên tay phải còn nguyên vẹn cầm lấy, bỏ vào cái chén. Sau đó mặc kệ đau nhức kịch liệt ở hạ thân hướng cầu gỗ mà bò đi.
            Thời tiết còn có chút âm u, Chu Ám mang theo chấp niệm chết cũng muốn bò qua cầu gỗ. Ở phía sau người làm ra ba đạo vết máu.
             Lúc Chu Ám bò qua được cầu gỗ thì phía đông đột nhiên sáng ngời, ánh sáng ban mai từ từ lên cao, trong nháy mắt như chiếu sáng thế giới này, đuổi đi hắc ám đen tối.
Chu Ám nhìn vào phía ánh mặt trời một lần cuối cùng, gương mặt trắng bệt miễn cưỡng nở một nụ cười, lập tức liền vô lực hai mắt nhắm nghiền.