Bình Phàm Chương 1

0 nhận xét Posted by ,

Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thuờng như cha mẹ đã khuất của mình đã hướng đến cho bản thân là “Bình Phàm”, nhưng quả thật nó chẳng bình thường chút nào. Cầm lấy một ít tài sản cha mẹ để lại, tôi nghĩ tôi có thể không cần làm việc mà dựa vào khoản tiền này có thể sống cả đời. Nhưng vật giá leo thang, tôi tiêu tiền tốc độ càng ngày càng nhanh, nhìn lại trong tài khoản trước đây hơn 1 triệu đô mà hiện giờ còn lại dưới 300 ngàn đô.

Thời gian trôi qua cũng đã 8 năm, nói dài cũng không dài lắm mà chính là 8 năm… Cũng đủ để cho tôi sống hết thời cao trung và thêm một năm sau khi tốt nghiệp đại học. Nhìn thấy thời sự đưa tin tỷ lệ có việc làm cứ lên xuống thất thường, hơn nữa dù tốt nghiệp đại học loại giỏi thì công việc vẫn rất khó tìm. Chứng kiến tình cảnh vậy khiến cho tôi từ bỏ chuyện tìm việc làm, hơn nữa bản thân mình lại là sinh viên cao đẳng nên có việc làm tốt cũng không tới phiên tôi đến làm… Nhưng cứ chờ mãi cũng không có ai xuất hiện nói bao dưỡng tôi.

Nếu mà có gương mặt khôi ngô tuấn tú có lẽ tôi còn có thể đi làm ngưu lang*, tùy tiện phẫy tay câu dẫn liền có cả khối nữ nhân tranh giành bao dưỡng mình. Nhưng mà người cũng như tên, tôi có vẻ ngoài bình thường, cho nên ngưu lang cũng không thích hợp với tôi.
*ngưu lang: trai bao

Cầm tờ báo ở trên bàn than thở sao mà nhìn thấy mục quảng cáo tuyển người đầy ra, tuyển tới tuyển lui thế nào mà không có một công việc như đúng ý mình… Buồn thật! Hiện tại công việc lương cao thật tình ít đến nỗi tìm không ra luôn! Buông tờ báo trước mắt xuống.

“Xong rồi xong rồi… Lại muốn bị mắng rồi!” Tội vội vàng đứng lên cầm lấy áo khoác dài màu đen trên ghế sô pha mặc vào, lần này không bị Tiềm Thiệu mắng đến thối đầu nó đổi thành họ Kim với tôi liền luôn!

Một tay đẩy cửa quán cà phê, nhìn thấy góc xa xa tỏa ra sát khí bừng bừng, ô… Có chút muốn chạy trở về, “Tiên sinh, xin hỏi mấy người ạ?” Em nhân viên xinh đẹp của quán cà phê hỏi tôi, ít khi tôi không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của gái như hiện tại, “A… Tôi đến tìm bạn.” Đành phải kiên trì ngồi cho nó mắng, ai kêu tôi đến muộn làm gì…

Mới vừa ngồi xuống, đầu gối liền đau nhức, không cần nghĩ cũng biết chính là Tiềm Thiệu đá. Hai đứa tôi là thanh mai trúc mã từ mẫu giáo đến lớn đi học, nó với tôi nhìn thôi cũng thấy rất khác nhau. Nó có được gương mặt rất tuấn mỹ, miệng lại ngọt. Nhớ lúc trước, mẹ tôi bị nó dụ tới dụ lui, thằng này mười phần thích hợp ăn cơm ngưu lang. Đầu óc nó so tới tôi cũng khác nhau, nó có chút thông minh nhạy bén, đậu thủ khoa đại học. Còn chưa tốt nghiệp đã được công ty lớn tuyển dụng đi làm, việc làm thoải mái, tiền lương lại vừa nhiều, gương mặt lại đẹp… Có đôi khi thực không muốn nói là hâm mộ nó.

“Con mẹ nó, ngay cả quán cà phê dưới lầu nhà mày mà cũng có thể muộn hơn một giờ, đầu mày rốt cuộc là thứ để trang trí thôi à! Tao thực lòng thay dì Kim cảm thấy ủy khuất khi sinh ra đứa con như mày!” Nó hạ giọng vừa chửi vừa giẫm vào chân tôi, trước khi mở cửa ra là tôi đã nghĩ nó có thể sẽ dùng đến chiêu này. Cũng may tôi mang giày, bằng không chân cứng đến mấy cũng bị nó đạp nát bét.

“Thật có lỗi mà! Thiệu, tao lo xem mấy cái quảng cáo tuyển người nên quên thời gian, hay là hôm nay bữa này tao bao mày, đừng nóng giận mà!” Tôi rụt lui thân mình, cố gắng giả bộ đáng thương nhìn nó, từ nhỏ đến lớn chỉ cần nhìn thấy tôi như vậy cho dù nó sinh khí trong người bao nhiêu cũng đều hết giận.

“Ừ, quên đi quên đi! Công ty tao khảo đề tuyển người, mày cần phải chuẩn bị tốt đó! Nghe người ta đồn là tổ trưởng nói tám phần khảo đề theo cái này mà ra đó, xem kỹ đi!” Tiềm Thiệu khoát tay ném cho tôi một cái túi giấy. Tôi biết nó nhất định lại vì tôi mà làm mấy chuyện tình nghĩa này, từ nhỏ đến lớn hắn chính là như vậy, người ngoài nhìn vào rành rành phải là tôi bảo vệ nó, nhưng có việc phát sinh thì nó giúp tôi từng chút một, ngay cả bạn gái mối tình đầu của tôi và tôi chia tay không ngờ nó cũng giúp tôi báo thù.

“Cười cái gì chứ! Bữa nay là mày bao chắc rồi!” Nhìn thấy nó gọi em phục vụ xinh đẹp mới nãy, chọn ba bốn món cơm đơn giản, món điểm tâm ngọt. Tôi biết hầu bao của tôi hôm nay thật sự phải nôn ra rất nhiều tiền, thở dài sờ sờ hầu bao bên trong áo khoác mà yên lặng đau đớn tưởng niệm ba giây.

Cơm mới ăn một nửa, liền nhìn thấy đầu của một nam nhân ngoài cửa kính quét mắt liếc sang chúng tôi một cái, rồi sau đó dường như phát hiện ra điều gì, vội vàng như muốn chạy ào đến, là ai nhỉ… Nhìn cũng chưa kịp nhìn qua, mới đang muốn hỏi xem Tiềm Thiệu có quen biết hay không chợt nghe thìa ăn canh của nó rớt xuống, phát ra âm thanh va chạm vang dội, trông vẻ mặt kích động của Thiệu giống như nhìn thấy quỷ, còn không kịp hỏi hắn chuyện gì thì hắn đã nhanh như chớp vọt tới WC, “Gì vậy ta…” Nhỏ giọng phàn nàn Thiệu vì hành động bất lịch sự như vậy, nó rất ít khi thất thường như thế.

“Anh ấy đi đâu rồi?” Không lâu sau, nam tử vừa mới ở ngoài cửa sổ đã muốn hướng đích chạy đến trước mặt tôi. Tôi nghe thấy nhất thời sửng sốt, hắn nói ai ta, Thiệu sao? Tôi nghi hoặc nhìn nhìn cậu ta, không biết phải dự tính sao đây, có thể phần lớn thời gian tôi đều rất ngu ngốc, nhưng xem ra Thiệu vừa mới chạy đi như vậy, tỏ rõ chính là trốn cậu ta rồi! Bình thường đều là Thiệu bảo hộ tôi, dẫn dắt tôi, cũng nên đến lượt tôi bảo hộ nó cho nó dựa vào một chút, nói không chừng từ từ xua đuổi nam nhân này tôi có thể không cần bao nó bữa cơm này nữa!

“Cậu nói ai?” Tôi cố ý giả bộ không hiểu hắn đang nói gì, nghi hoặc nhìn cậu ta giả ngu đến cùng. Tôi nghĩ điều này có thể là ưu điểm duy nhất của mình… Đệ nhất giả ngu. Nam tử tức giận cắn răng, lại ngại ở nơi này nhiều người không nên phát giận, “Tiềm Thiệu! Anh ta ở đâu?” Cậu ta nổi giận ngồi xuống vị trí Tiềm Thiệu vừa mới ngồi, “Chính là nam nhân vừa mới ngồi ở đây!” Nam tử cắn răng cúi đầu phát ra âm thanh cực kỳ giống cái loại âm thanh mà tiểu lang gầm lên.

"Cậu nói... Người vừa mới ngồi ở đây?" Tôi chớp chớp đôi mắt nhỏ vô tội nhìn cậu ấy, "Vừa mới đúng là có một người ngồi đây nhưng tôi không biết cậu ta, bởi vì cậu ta không có chỗ ngồi cho nên mới mượn chỗ của tôi ngồi, cậu ta vừa mới buông thìa liền trả tiền đi rồi! Cậu chậm một bước rồi." Tôi chớp ánh mắt vô tội nhìn nam nhân trước mắt sắp bốc hỏa, chơi đến cùng, tôi hôm nay nếu không lừa được nam nhân này, tôi liền cùng Tiềm Thiệu mang họ Tiềm!

"Anh gạt tôi! Tôi vừa mới bước vào thế nào lại không thấy được anh ta!" Nam tử đột nhiên vỗ bàn một cái khiến đồ ăn trên bàn vang lên, chỉ một tiếng cũng khiến cho nhân viên phục vụ chú ý. Nhìn thấy bọn họ có chút sợ hãi lại có chút khó xử lại còn muốn chạy ra hỏi chuyện. Tôi nhanh nhạy cười cười với bọn họ cùng ánh mắt thật có lỗi, bọn họ giống như trút được gánh nặng và hiểu rõ liền mỉm cười. Nhìn thấy bọn họ như vậy, vì khách nhân khác đang dùng cơm trong quán sang trọng cho dù sợ hãi cũng phải lại đây hỏi chuyện với bọn ta, ngẫm lại tôi cũng không thích hợp với nghề phục vụ nữa!
"Gì!? Ngươi không thấy được à, có thể vừa mới có một nhóm người đi ra ngoài nên hắn đi theo ra ngoài rồi, cho nên ngươi không chú ý tới thôi!" Ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, nhưng chỉ có tự mình biết loại đe dọa này đối với ta một chút đe dọa cũng không, so sánh với lửa giận của Tiềm Thiệu, nam tử trước mắt còn chưa bì kịp một phần vạn.

"Kìa đây là cái gì! Cái này rõ là túi xách của hắn, hắn không có khả năng đi rồi còn không mang túi xách đi!" Nam tử cầm lấy túi xách đặt trên ghế, hướng ta vung vung, nhìn thấy trước mắt chính là cái túi xách, tâm trí không nghĩ ra lời nói dối nào nữa, miệng tự giác kích động lên, "Kia... Cái kia ah... Là của anh trai tôi." Mới vừa nói xong câu đó, tôi liền hôi hận, tôi tìm đâu ra người giả làm ca ca đây, trời ơi... Chuyến này không bị vạch trần cũng khó nha!

Nam tử lộ ra ánh mắt bắt lấy nhược điểm của ta, chậm rãi mở miệng, "Là như thế sao? Vậy... Anh trai của anh đâu rồi?" Tôi cảm thấy được trước mắt mình là một màu đen tối, thuận miệng nói lời nói dối thì bất quá một chút sẽ bị vạch trần.

"Anh ấy đi WC rồi! Được rồi, ở đây không có người ngươi muốn tìm, ngươi đi nhanh đi! Bằng không anh trai tôi trở về nghĩ rằng cậu ức hiếp tôi, cậu sẽ không thấy dễ chịu lắm đâu." Đầu óc nhanh trí còn nói ra để che lấp lời nói dối.

Nam tử trừng mắt nhìn tôi, khiến trong ánh mắt tôi có một chút chột dạ, ngay lúc này tôi cảm thấy chuyện giả đò sắp không thành rồi, hắn cuối cùng lộ ra ánh mắt chần chừ, nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng, "Tôi ở đây chờ anh trai anh đi ra, tôi mới đi..." Cảm giác trước mắt ta là một màn đen, người này thật là cố chấp mà, hôm nào thật muốn hỏi Thiệu một chút cậu này là người thế nào, chủ nợ hay sao? Lại thành ra như vậy...

Tôi bất đắc dĩ nhìn nhìn nam nhân, yên lặng ăn cơm, tâm trí vừa từ từ suy nghĩ đâu ra một tên anh trai, ăn mấy miếng ta buông thìa giả ý đi WC, nam tử chưa từ bỏ ý định theo tôi cả buổi trời, thật vất vả tôi đem bao da đưa cho hắn làm con tin, à không, làm vật tín, tôi quyết định đi WC tìm "anh trai" của mình!

Thô lỗ đẩy cửa WC, thấy bên trong không có ai chỉ biết Tiềm Thiệu nhất định tránh ở gian bên trong, đành phải mở từng cửa một, cuối cùng ở một gian khóa cửa ngừng lại gõ gõ, bên trong không có đáp lại, tôi bất đắc dĩ lên tiếng, "Thiệu... Tao đây..." Người ở đên trong nghe được tiếng của tôi, không có phản ứng chỉ tiếp tục im lặng, qua vài giây... Nghe được mấy tiếng đánh rắm, tôi chạy nhanh che cái mũi, nghĩ thầm, rằng nó thật đúng là muốn cho ta đi ra khỏi WC mà, lại gõ vài cái, vẫn như trước không ai đáp lại, càng gõ cơn tức càng lớn!" Này! Cậu ta không theo tới đâu! Đi ra đi!" Tôi không kiên nhẫn lại gõ cửa gõ cửa, không bao lâu cửa mở, thật đáng xấu hổ, người bên trong không phải Tiềm Thiệu, thoạt nhìn là một soái nam tử còn đang tức giận, tây trang thẳng thớm bộ dáng ước chừng có khoảng 25 tuổi, tôi xấu hổ nói câu xin lỗi, nam tử cũng chưa nói gì xoay người muốn đi, sững sờ nhìn thấy bóng dáng hắn, thế là tôi nghĩ cũng không dám nghĩ muốn liền một phen giữ chặt anh ta, đột ngột mở lời khiến cho anh ta có chút ngây người, "Xin anh hãy làm anh trai của tôi đi!"

Nam tử sửng sốt một hai giây, ánh mắt nhìn tôi chính là ánh mắt dùng để nhìn kẻ điên, rồi sau đó bỏ tay của tôi ra, "Thật xin lỗi... Cậu tìm người khác đi!" Nam tử nói xong rời khỏi WC, tôi chạy nhanh tiến lên kéo lấy áo khoác tây trang của hắn, "Làm ơn, cầu xin anh, tôi có thể trả tiền cho anh, anh chỉ cần giả làm anh trai của tôi là được rồi, 30 phút, không 15 phút thì tốt rồi, chờ tôi đuổi được người đi là xong, xin anh đó!" Tôi phát ra tiếng van xin một cách đáng thương trước một nam nhân cao hơn ta một cái đầu.

Nam nhân cao thấp đánh giá tôi rồi sau đó giống như phát hiện có gì đó hảo ngoạn thú vị, cười cười hỏi tôi, "Bao nhiêu tiền?" Tôi sửng sốt ngẩng đầu, vừa vặn thấy anh ta tươi cười, ta cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ thầm, rằng người này thật đúng là làm tiền mà, tôi chỉ mới mượn anh ta vài phút đồng hồ thôi mà, nhưng tôi còn nghĩ nghĩ rồi trả lời: "5 ngàn..." Giá này đủ làm cho tôi muốn hộc máu, chỉ thấy nam tử gỡ tay tôi ra xoay người lại muốn đi, "Chờ đã... Một vạn, một vạn có đủ hay không!" Nhìn thấy trước mắt nam nhân dừng bước, quay đầu đến đối diện tôi rồi lại lộ ra một nụ cười khiến kẻ khác chán ghét, chậm rãi mở miệng, "2 vạn, nếu không cần thì thôi." Tôi nghĩ hiện tại sắc mặt của tôi nhất định rất khó xem, "Một vạn năm..." Tôi còn ở đó trả giá, 2 vạn thật sự là muốn lấy mạng tôi sao, huống chi hiện tại tôi vừa không có việc làm, tiền trong tài khoản cũng mau chóng không còn đủ dùng! Người này thực sự thích hợp làm thương phỉ! Thực đúng là ăn con mẹ nó cướp mà!

Nam tử nghĩ nghĩ gật đầu đồng ý làm tôi vui mừng không được bao lâu hắn lại nói một câu, "Một vạn năm, hơn nữa tháng này mỗi ngày cậu phải mời tôi ăn bữa tối." Giờ phút này tôi cảm thấy được cổ tôi thực sự cứng ngắc, anh ta như vậy cũng là bằng lấy của tôi hai vạn... Nhưng nghĩ muốn tháng này cũng bất quá chỉ còn lại một tuần, nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý với anh ta, lần này Tiềm Thiệu khiến tôi bị lỗ lớn rồi.

"Anh ta là anh trai anh sao?" Nam tử hoài nghi nhìn tôi, tôi biết cả hai một chút cũng không giống nhau, một tên bình thường đến chết như thế nào lại có thể có một người anh đẹp trai như vậy, "Tôi biết không giống..." Tôi chậm rãi tiếp lời, ánh mắt lộ ra bi thương, ánh mắt nam tử lộ ra vẻ xin lỗi cúi đầu nói câu xin lỗi, tôi thật không có ý tứ! Tôi khoát tay bảo hắn không cần để ý, "Kia... Hiện tại cậu tin lời tôi nói rồi chứ? Tôi ngồi xuống ăn điểm tâm qua loa hỏi nam nhân đuổi theo Thiệu kia, sau đó nam nhân gật gật đầu, "Thực có lỗi, quấy rầy các người ăn cơm, còn... còn... Quên đi, không có việc gì! Bữa cơm này của các người tôi mời, coi như là bồi thường cho hai người." Nam tử để lại một xấp tiền mặt rồi từ từ bước ra khỏi quán, nhìn thấy bên ngoài cửa kính bóng dáng nam nhân đã đi xa, gánh nặng trong lòng cũng trút đi, hô khẩu khí, "Cảm ơn anh!" Vỗ vỗ vai người nam tử ngồi ở bên, đứng dậy toan tìm Thiệu đi đâu mất, "Này! Đi đâu! Đừng nghĩ có thể trốn đi." Nam tử giữ chặt tay của tôi dùng sức đem tôi quay về chỗ ngồi.

"Tôi đi trước tìm bạn của tôi, anh mới vừa ở WC có nhìn thấy hắn hay không..." Giật tay ra từ nam tử, tôi nhìn vào trên bàn thấy Thiệu còn chưa ăn điểm tâm ngọt khiến tâm trạng không thoải mái, mẹ nó! Tiền của tôi cứ như vậy mà hao mòn! Hao mòn!

"Không có, tôi vừa mới đi WC không thấy ai cả." Nam tử nhìn tôi vài lần, xác nhận tôi sẽ không trốn đi lại yên lặng ăn gì đó trên bàn, "Cậu rốt cuộc là tìm ai thế...?" Nam tử tò mò hỏi tôi.

"Tìm bạn thôi." Không biết di động hắn có mang trên người hay không, bấm bấm xem thử, vang vài tiếng thì bắt máy, "Này! Mày chết đi đâu đấy! Để lại cái cục diện rối rắm cho tao, tao thiếu chút nữa bị mày hại chết!" Không tự giác lớn giọng vài tiếng, nam tử ngẩng đầu lấy tay chỉ vài động tác vào khoảng không ý bảo tôi nhỏ giọng chút, nhưng lòng tôi bừng bừng lửa giận, oán hận nó sao có thể nhỏ nhẹ được.

Nghe Thiệu giải thích, sau đó mới biết được nó chạy tới WC phía sau, sợ không bao lâu bị phát hiện cho nên liền thừa dịp tôi cùng nam nhân tốn thời gian thì trốn theo một đoàn phải tính tiền liền chạy ra. Tôi bất đắc dĩ thở dài nhìn thấy cái túi xách đối diện trên ghế, "Tối nay tới nhà của tao, tao trả mày cái túi xách... Mày còn muốn ăn cái gì không?" Nhìn thấy trước mắt nam tử cơ hồ ăn sạch điểm tâm của Thiệu, không cần nghĩ cũng biết Thiệu nhất định đã đói bụng, bất quá Thiệu vẫn là có chút lương tâm, nói mọi việc cứ để chính mình giải quyết liền cúp điện thoại, chờ hắn đến nhà của tôi, tôi hỏi sau cũng không muộn.


Hết Chương 1