Bình Phàm Chương 2

0 nhận xét Posted by ,


“Này, em trai, cậu tên gì thế?” Nhìn thấy tên quỷ nam tử ăn chực no nê trước mắt, cho dù có đẹp trai mấy cũng cảm thấy khó coi, “Kim Bình Phàm, còn ngươi? Quỷ ăn chực ca ca của tôi!” Cố ý châm biếm hỏi, ánh mặt ngập tràn oán hận, tôi thương tiếc chút tiền kia a!

“Ha ha ha, Kim Bình Phàm… Ha ha ha, Kim Bình Phàm… Ha ha ha… Vô cùng thích hợp với cậu! Ha ha ha!” Nhìn thấy trước mắt bộ mặt của tên nam tử đỏ lên vì cười đáp tôi, có chút kích động muốn hung hăng giơ nắm đấm lên, ấy mà tôi thật sự giơ tay lên thì… lại cầm tờ hóa đơn và cái túi xách của Thiệu sau đó cùng với cái tên nam tử vừa mới gặp kia hướng quầy tính tiền đi tới.

“Lý Giản Cầm.” Nam tử đi theo sau tôi ngừng cười và nói ra tên của anh ta, nhìn anh ta cười như vậy thật thái quá, tôi cảm thấy cơn tức của tôi đạt tới tột đỉnh muốn nổ đom đóm mắt và lùng bùng lỗ tai, miệng cuối cùng cũng không không chế nổi mà hung hăng đáp lễ hắn, “Giản Cầm, mẹ anh lấy tên cũng thật hảo, rất thích hợp với anh, chỉ biết giở trò ti tiện hạng cầm thú thôi!” Lý Giản Cầm nghe tôi nói như thế hắn không khỏi sửng sốt, sau đó lại bắt đầu bật cười ha ha, người này thật sự là kẻ điên, tôi lắc đầu, đầu năm nay công việc thật sự áp lực rất lớn, nhìn anh ta nhân khuôn nhân dạng* vậy mà cũng muốn điên thì không khác là bao.
*nhân khuôn nhân dạng《人模人样》: thường sử dụng trong trường hợp chỉ những người hành động không phù hợp với vẻ ngoài của mình

Khi tôi đề xuất khoản tiền 2 vạn, muốn nói còn lại 5 ngàn coi như tiền ăn bữa tối tuần kế tiếp, không thể tưởng tượng được món nợ với tên nam nhân xấu xa quả thực đáng chết này. Chỉ bữa tối bình thường trong một tuần ở thành phố là đã ăn đến hơn 1 vạn rồi, “Bữa tối anh ăn kim cương à! Ăn sang như vậy! Nhìn anh nhân khuôn nhân dạng, không thể tưởng tượng được anh lại chính là loại người gì mà nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của của người khác!” Nhìn thấy tên nam nhân ti tiện đứng cười trước mặt, thật sâu trong lòng tôi thấy hôm nay nhất định là đụng phải cục xui rồi!

“Tôi chẳng cần chút tiền của cậu…” Lý Giản Cầm đem tôi ra mà vừa cười vừa nói vì kể lể số tiền mà tôi đưa anh ta, hừ! Còn nói không mê tiền đi…

“Kìa nếu không cần, vậy tôi cứ vậy mà đưa cho anh 1 ngàn là đủ rồi nha.” Tôi nói liền nhanh chóng muốn giật tiền trên tay anh ta, nhưng anh ta mới vừa nhìn thấy động tác của tôi lập tức giơ cao tay. Thoắt cái, nhìn thấy động tác của anh ta thật sự cảm thấy là bị trêu đùa như một tiểu lão thử…
*tiểu lão thử《小老鼠》: con chuột nhỏ

“Chính cậu đã nói cho tôi một vạn rưỡi cơ mà… Nếu cậu dám động đến tiền trên tay tôi, tôi liền trả lại cậu ngay tiền và bữa tối cả tháng này cũng không cần cậu mời nữa, nhưng sẽ đến lượt tôi mời cộng thêm bữa tối tháng sau tôi cũng mời… Chỉ cần cậu dám lấy lại đi!” Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ta, tôi quay đầu bước đi, dù sao anh ta cũng không biết tôi ở chỗ nào, hiện tại 2 vạn đã phải đưa cho hắn, tôi cũng hoàn thành lời hứa của mình, ai quan tâm 5 ngàn ấy hắn có ăn bữa tối hay là không chứ, không quan tâm đến việc của hắn, tôi cũng không phải lão thử hắn nuôi mà cho hắn đùa giỡn ngon lành.

“Khư! Cậu phối hợp một chút thì tôi thưởng a, không đáng yêu chút nào.” Nhìn thấy tôi quay đầu bước đi, Lý Giản Cầm chạy nhanh giữ chặt tôi lại, tôi nghĩ mình với anh ta không hợp bát tự, tứ trường bất hòa, lời anh ta nói 10 câu thì hết 10 câu nghe xong đều có thể làm cho tôi lửa giận tăng vọt.

“Xin hỏi còn có việc gì không?” Tôi hít sâu một hơi, không khí ban đêm mang mùi cây cỏ trong xanh, khí lạnh tràn vào trong phổi, làm cơn tức giận của tôi hạ xuống.

“Chúng ta còn chưa bàn bạc về bữa tối tâm tình nha, cậu muốn đi đâu chứ?” Tôi rút tay khỏi hắn, nói câu tạm biệt liền đem hết toàn lực của mình tiến về phía trước, chạy thẳng đến nhà của Tiềm Thiệu, trên đường vừa chạy còn quay đầu lại nhìn xem Lý Giản Cầm, ngay từ đầu hắn cũng đã chạy theo phía sau tôi, nhưng mà tôi đã qua một con đường cái, hắn lúc này không đuổi kịp.

Tôi thở hổn hển không cần Thiệu hỏi liền đem túi xách giao cho nó, tôi trước hết cùng nó uống chén nước, tuy rằng chúng tôi hai nhà cách nhau không quá xa, nhưng đi đường cũng phải mất đến 20 phút, chờ tôi bình tâm lại mới bắt đầu nói với nó rằng nó chuồn êm ấm nhưng để lại tổng sự tình phát sinh hậu quả…

Rồi sau đó Thiệu mới chậm rãi nói với tôi tên nam nhân kia là Xí Hoa bộ trưởng của hán thương hợp tác với công ty, cũng là lần đó ký kết với Hoàn Xí Hoa sau đó cùng mọi người đi uống vài chén rượu, một chút không cẩn thận liền lên giường, tên nam nhân này ngày ngày đuổi theo hắn, vất vả lắm mới thoát được, kết quả lại bị bắt gặp được…

“Mày không thích kiểu người như nó sao? Kỳ thật hắn tuổi tác xem ra cũng không tệ lắm a!” Từ lúc còn rất nhỏ tôi chỉ biết Tiềm Thiệu thích nam sinh, nhưng việc này không ảnh hưởng đến tình nghĩa của hai chúng tôi, bởi vì tôi thấy rằng Thiệu đối với tôi ngay cả nghìn phần cũng đâu đó minh bạch, mà tôi càng không thể thích nó, cũng có lẽ vì người nhà nó không chịu thừa nhận tính hướng* của nó mà khiến cho nó ỷ lại vào tôi, cũng đặc biệt tin tưởng tôi, đối với Thiệu là tôi đã xem nó như người nhà của mình, tôi tin rằng Thiệu cũng xem tôi như người nhà nó.
*tính hướng《性向》: xu hướng tính dục

“Chính xác, nhưng mà nghe nói nó ghen tuông kinh khủng, khao khát độc chiếm tột đỉnh đến hù chết người ta, mày cũng biết đó… Tao rất không chịu nổi việc mất tự do!” Thiệu nhíu nhíu mày, nói xong ra vẻ chán ghét, cảm giác tên nam nhân kia thật sự khiến nó phát điên rồi.

“Mày bảo trọng a, có chuyện gì cần giúp cứ nói với tao, có thể giúp thì nhất định giúp…” Vỗ vỗ vai nó, rõ ràng biết là đối với nó tôi sẽ giúp đỡ không từ nan. 

“Cũng tối rồi, có muốn đêm nay ở lại nhà tao hay không, dù sao mày ngày mai cũng phải đi phỏng vấn ở công ty tao, đến lúc đó cùng đi đi!” Nói xong cũng không quan tâm tôi có đồng ý hay không, Tiềm Thiệu liền rút trên đầu tủ quần áo cái chăn bông khác xuống ném cho tôi.

“Ngủ nhà mày hả? Tao sẽ không bị cái tên bộ trưởng gì đó của mày giết chết chứ!” Tôi cười nhìn nhìn nó, nó nhìn tôi rồi cau mũi, rồi sau đó nắm lấy tay của tôi nói: “#$%^&&*@$, tốt lắm! Có tao cho mày thêm vào thì không dễ dàng chết như vậy đâu!” Nói xong liền kéo tôi đang nằm đến giường bên trong của hắn, có lẽ là hôm nay gặp phải chuyện đặc biệt mệt mỏi, cũng không quan tâm giường có bao nhiêu người, không đến 3 phút tôi liền nặng nề thiếp đi.

Hết Chương 2 ♥
[full-width]