[NĐNHTQV] Chương 7

0 nhận xét Posted by ,

Chương 7


Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ

Edit: Starsinsky.wordpress.com

Beta: Tàu Hủ



Thừa dịp Ngô Kình Thương đang ăn cháo, Đỗ Tu Nhiên tuỳ ý nhìn nhìn mọi nơi trong phòng, trong phòng cùng bên ngoài đều giống nhau, rất lạnh.


Loại phòng như vậy để cho người ở, mùa đông còn có thể lạnh chết người, cho dù là Ngô Kình Thương chịu lạnh tốt thì hắn vẫn là người a, ở trong phòng lạnh như tầng băng thân thể nhất định không chịu được.

Trong phòng không có nước, nếu có nước không phải qua hai ngày đều biến thành tầng băng sao?

Ngô Kình Thương ngồi ở một bên ăn xong cháo còn liếm sạch túi nhựa đựng cháo.

Đỗ Tu Nhiên nói: “Đừng xuống dưới, cứ hảo hảo nằm ở đó”. Bị thương nhiều như vậy còn muốn chạy nhảy? Không muốn sống nữa?

Ngô Kình Thương nhíu mày nói: “Vì cái gì?”. Ý tứ là ngươi dựa vào cái gì quản ta?

Đỗ Tu Nhiên biết tiểu quỷ nhất định không nghe lọt lời mình nói, nhưng y không phải không có cách, lại nói tiếp biện pháp này rất đơn giản.

Ngô Kình Thương tiểu quỷ này chính là cơm ăn không đủ no, cho nên hắn đối với bất luận ai khác đều quan trọng hoá tầm quan trọng của thức ăn, cơ hồ hắn mỗi sáng thức dậy đều nghĩ như thế nào để có đồ ăn, đây chính là điều kiện cơ bản giúp hắn duy trì sinh mệnh.

Nếu chính mình cho hắn ăn có lẽ tiểu quỷ kia xem trọng món ăn cũng sẽ cho mình chút phân lượng trong lời nói. Chỉ cần hắn chịu nghe lời người khác nói có lẽ hắn còn có thể cứu được.

Dùng thực vật dụ dỗ hắn chiêu này đã dùng mấy lần, tuy nhiều lần đều sử dụng một chiêu quả thực không tốt, nhưng trước mắt phương pháp kia đối với hắn còn có tác dụng.

Nếu hắn lại lớn lên một chút, Đỗ Tu Nhiên thật không dám cam đoan hắn có giết ai hay không, nếu vậy thì hậu quả thật sự nghiêm trọng. Cho dù chỉ là đoạt đồ ăn của người khác nhưng loại thói quen này một khi dưỡng thành sẽ làm cho người khác tính cách trở nên vặn vẹo.

Đỗ Tu Nhiên còn cảm thấy may mắn là chính bản thân mình gặp tiểu quỷ lúc này, tất cả còn có thể vãn hồi được, không tính là quá muộn.

Nếu tiểu quỷ chỉ có một mình hắn như vậy, không ai ngăn cản, kiềm chế hắn. Đến lúc đó hắn chính là không sợ trời không sợ đất, cái gì đều dám làm.

Đỗ Tu Nhiên nhìn sắc mặt của Ngô Kình Thương biết hắn khó chịu, tiểu quỷ này nếu không phải xem trọng trứng gà cùng cháo thì đã sớm đem y đuổi ra ngoài rồi.

Có lẽ quái vật lòng tự trọng đôi khi so với người bình thường còn mãnh liệt hơn. Giống như kiếp trước, tại trong sơn cốc, bọn lính Nhật căn bản không có thể nào khống chế sức mạnh của tên quái vật, lúc đó tên quái vật căn bản có thể chạy thoát nhưng hắn lại không chạy. Đỗ Tu Nhiên sau lại nghĩ, có lẽ quái vật kia không muốn tôn nghiêm mình bị chà đạp, có chết cũng muốn đem đám người đã vũ nhục mình xé thành từng mảnh.

Ngô Kình Thương có thể chịu đựng được người khác cười nhạo mình lấy đồ ăn thừa mà ăn, nhưng hắn tuyệt đối không muốn bị người khác bó buộc, so sánh với mọi chuyện thì tên tiểu quỷ của bây giờ và tên quái vật kiếp trước càng yêu thích tự do hơn.

Đối với Đỗ Tu Nhiên lúc sáng uy hiếp mình, Ngô Kình Thương đã nãy sinh lòng tức giận, sau khi ăn trứng xong hắn liền trừng mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên bị hắn trừng có chút chột dạ, cố ý kéo dài khoảng cách lùi ra đằng sau, cố ý hoà hoãn giọng, phóng nhẹ âm thanh nói: “Trứng gà cùng cháo ăn ngon?”

Ngô Kình Thương trong miệng vẫn còn hương vị của trứng gà, bị Đỗ Tu Nhiên  hỏi như vậy không kìm được mà nhớ lại hương vị đó, còn đưa lưỡi ra liếm liếm môi, đáy mắt còn có chút thần thái, hắn nặng nề gật đầu “Ân” một tiếng.

“Buổi trưa nay ta còn có trứng gà cùng cháo ngươi có muốn ăn? Nhưng điều kiện là ngươi không được xuống đất, chỉ có thể nằm nghĩ ngơi” - Đỗ Tu Nhiên khuyên bảo.

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ liền đồng ý, hắn nằm nghĩ cũng không có tổn thất gì mà lại có trứng gà ăn, hơn nữa phía sau lưng hắn rất đau còn rất lạnh nữa, nằm cũng có thể tiếp tục ngũ.

Nhưng là hắn vẫn có chút không yên lòng, vì vậy gương mặt tái nhợt đôi mắt đen lại toả sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, hỏi: “Giữa trưa còn có trứng ăn?”. Hắn sợ Đỗ Tu Nhiên không giữ lời, nghĩ nghĩ hắn lại gian nan đem móng duỗi ra, dùng móng tay chỉ vào Đỗ Tu Nhiên nói : “Nếu không có trứng gà, ta sẽ giết ngươi!”

Đỗ Tu Nhiên nghe thấy thế đáy lòng nổi hoả. Phi! Tiểu quỷ này thật sự không biết phân biệt tốt xấu cư nhiên dám uy hiếp y, nhưng hiện tại y lại không thể cùng tiểu quỷ này so đo. Đành phải đè xuống nội tâm tức giận, phụ hoạ nói: “Dạ dạ, đến lúc đó không có trứng ăn, tuỳ tiện ngươi giết, tốt nhất thì nhanh nằm xuống...”

Ngô kình Thương nghe xong trong lòng mới thả lỏng, sờ sờ lên móng tay chậm rãi thu về, sau đó nằm nghiêng tại nệm rơm, con mắt một mực chăm chú vào Đỗ Tu Nhiên không tha.

Đỗ Tu Nhiên muốn đi ra ngoài tìm một chút đồ để ngăn lại cửa sổ, tiểu quỷ đều hỏi là hắn đi đâu, sợ hắn chạy thoát.

Tuy tiểu quỷ rất phiền toái nhưng Đỗ Tu Nhiên ngược lại không có tức giận, y cảm thấy như vậy không sai, y bây giờ vẫn chưa có thể xác nhận là tiểu quỷ kia chính là quái vật sống dậy.Tuy là đồng dạng đều có cái móng tay màu đen làm tổn thương người khác nhưng kiếp trước là quái vật hiện tại lại là một tiểu hài tử, đều phảng phất như là cùng một người. Bọn họ đều sống rất khép kín bản thân mình, không chịu tiếp xúc với bên ngoài có thể nói tâm tư bọn họ lại rất đơn thuần. Có lẽ sau này y không thể quản tiểu quỷ này bất cứ chuyện gì nhưng là hiện tại y có thể nhìn biểu hiện của tiểu quỷ mà biết hắn nghĩ gì.

Đỗ Tu Nhiên tìm được trong phòng của lão nhân gia mấy tấm ván nhựa cùng mấy khối nhựa dày, y còn chạy tới một cửa hàng bán lẻ để mua nhựa cao su cùng băng dính, sau đó mới trở về phòng của Ngô Kình Thương. Ở trong nhà xưởng còn có cái bàn, đứng lên cái bàn y còn có thể nhón chân đụng tới cánh cửa sổ, đem tấm nhựa cùng băng dán che lại cánh cửa sổ, lại dùng nhựa cao su bịt lại những khe hở trên cánh cửa như vậy gió không thể lùa vào nữa.

Chuẩn bị cho tốt, y lại thấy trong phòng ấm lại không ít, ít nhất khi gió lùa vào đều có cái để che, lấp, bịt lại. Chính là khe hở trên nóc nhà y liền lấy cái quần bông tìm được ở phía sau nhà xưởng, cắt đem bông lấy ra lại di chuyển cái ghế một chút đem vải bông nhét đầy vào những khe hở trên nóc nhà xưởng, một mực bận rộn tới giữa trưa hắn mới làm xong.

Tiểu quỷ ngược lại thành thật nằm trên nệm rơm nhìn Đỗ Tu Nhiên bận rộn sửa sang lại phòng chạy đông chạy tây, hắn lại không có chút kiên nhẫn, một mức hỏi Đỗ Tu Nhiên khi nào có thể lấy trứng gà đưa cho hắn.

Đỗ Tu Nhiên đương nhiên biết hắn rất mau đói, ba quả trứng gà ban sáng có lẽ hắn đã sớm tiêu hoá rồi, lại bề bộn chạy về nhà lấy trong thùng ra hơn mười cái trứng gà bỏ vào trong nồi nấu chín, lại nấu một nồi cháo.

Y ăn hai cái còn lại mười một quả trứng. Y chia ra thành hai túi để đựng một cái túi năm cái một túi sáu cái, để dành cho tiểu quỷ buổi tối có thể ăn.

Tìm kiếm trong nhà cái áo lông của cha hắn trước khi chết mua vẫn chưa có mặc qua, nghĩ nếu lấy áo lông trải lên nệm rơm hẳn sẽ ấm áp hơn một chút, đáng tiếc cái chỗ kia không có nguồn điện nêu không mua tấm lót điện từ sẽ ấm áp hơn nhiều.

Ngô Kình Thương miễn cưỡng ngồi lên chiếc áo lông đã được trải tốt trên nệm, một tay cầm một quả trứng gà ăn được rất thơm, cháo thì đã ăn được hơn phân nửa. Còn lại một ít Đỗ Tu Nhiên liền giữ lại đưa cho lão nhân gia buổi tối còn có thể hâm nóng lại trên bếp lò đưa cho hắn ăn.

Đợi Đỗ Tu Nhiên thu dọn xong hết thảy thì Ngô Kình Thương đã nằm ngủ khò khè trên tấm áo lông thùng thình.

Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng đi qua cài lại nút trên áo lông cho hắn, nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của tiểu quỷ trong lòng lại có chút thoải mái. Kỳ thực hài tử trên thiên hạ tất cả đều là đáng yêu, cho dù tiểu tử này là một cái quái vật nhưng cũng đồng dạng rất là đơn thuần a.

Buổi chiều trời đã bắt đầu hạ nhiệt độ, ngoài trời đầy những bông tuyết rơi xuống, cho tới ngày thứ hai bông tuyết mới ngừng rơi.

Đỗ Tu Nhiên muốn đến trường thì trên mặt đất dưới lầu đều dầy đặc một tần tuyết, vừa đi y liền trượt chân, bởi vì dưới đất là một tầng nước mưa đã kết thành băng, trên đường đi có rất nhiều chỗ đem tuyết quét đi đều nhìn thấy băng đóng lại ở dưới chân. Trên đường đi có rất nhiều xe chạy nhanh đều mau chóng chạy chầm chậm vì sợ trượt lốp xe phát sinh sự cố.

Cho nên trường học buổi chiều là sớm cho hài tử tan học về nhà, Trữ Tiểu Bàn rất cao hứng mà đi tìm Đỗ Tu Nhiên cùng về nhà hắn nói Ngô Kình Thương đã không còn cướp đồ ăn của hắn nữa.

Đỗ Tu Nhiên có điểm khó hiểu, lúc hắn nói với Ngô Kình Thương đừng đoạt đồ ăn của Tiểu Bàn, lúc ấy tiểu quỷ còn hiện lên vẻ mặt hung ác, trong miệng còn nhai trứng gà, nữa ngày mới nói một câu: “Nếu mỗi ngày đều có trứng gà ăn, ta sẽ không đi giành thức ăn với heo...”

Tiểu Bàn đối với Ngô Kình Thương rất mang thù, tuy Ngô Kình Thương không có còn đi giành thức ăn với hắn, nhưng hắn vẫn một mực chú ý đến hành động  của Ngô Kình Thương ở trường học.

Trữ Tiểu Bàn cùng với Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngô Kình Thương kia hôm nay bị rất nhiều người dùng gạch đánh”

Đỗ Tu Nhiên cả kinh vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trữ Tiểu Bàn đắc ý nói: “Là Tiểu Huy lớp ba nói cho ta biết, bọn họ buổi chiều có khoá học thể dục, lão sư lại nói cho bạn họ tự do hoạt động, Ngô Kình Thương lại trùng hợp đứng bên cạnh sân, nên bọn họ cùng nhau tụ lại đánh hắn.Vu Đông nói với những học đệ khác Ngô Kình Thương chính là quái vật, còn làm cho hắn cút đi, nhưng Ngô Kình Thương đúng là không biết xấu hổ, nói thế nào cũng không chịu đi, về sau bọn họ dùng tảng đá để đánh hắn, đánh đến khi hắn bỏ chạy. Nghe nói lớp học bọn họ không ai thích hắn, nếu ai bị hắn đụng thoát cái đều xui xẻo cả ngày, trong lớp học đều không có ai chịu cùng Ngô Kình Thương ngồi cùng một bàn”

Đỗ Tu Nhiên nghe xong nội tâm có chút tức giận, y trầm mặc nghe cũng không có đáp lại lời của Trữ Tiểu Bàn.

Y cảm thấy bạn cùng lớp của tiểu quỷ rất là quá đáng. Tuy Ngô Kình Thương chính là quái vật, tính cách cô lập, lại không hay nói chuyện nhưng dù sao cũng là một hài tử, hơn nữa phía sau lưng của hắn bị thương cũng chưa có hồi phục, bọn họ lại dùng tảng đá đánh hắn, nếu đánh trúng vết thương lại chảy máu, bạn bè cùng lớp kể cả lão sư cũng không có ai đồng tình giúp đỡ hắn? Bình thường bài xích hắn thì thôi, lần này còn tập thể cùng nhau đánh hắn, cho dù hắn là hài tử xấu thường xuyên đoạt đồ của người khác ăn, nhưng như vậy mà chịu đựng bị tập thể đánh thì thực sự chẳng phải là quá đáng sao? Tiểu quỷ này trong nội tâm lại không biết chịu thêm bao nhiêu thương tổn? Đỗ Tu Nhiên hiện tại cảm thấy những hài tử bây giờ làm cho người khác thật thất vọng.

Trữ Tiểu Bàn lại bị biểu tình của Đỗ Tu Nhiên hù cho sợ, về đến nhà thì cũng không cần Đỗ Tu Nhiên nhắc nhở mà nhanh chóng chạy lên lầu.

Đỗ Tu Nhiên thở dài, liền đi nấu trứng gà mà Ngô Kình Thương yêu thích nhất, buổi tối đem qua cơm liền thấy Ngô Kình Thương sững sờ mà ngồi tại góc tường mà nhìn móng tay của mình.

Hắn Nhìn Đỗ Tu Nhiên đến, đột nhiên con mắt đỏ lên, móng tay xoạt một tiếng lại xông ra, hắn nhìn chằm chằm nhìn vào Đỗ Tu Nhiên, giống như một con dã thú giấu mình trong hang động, vẻ mặt giống như một con dã thú tự mình liếm lên vết thương không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy tiếp cận.

Đỗ Tu Nhiên đem trứng gà đặt ở trên bàn, lấy ra một cái bát lớn, hắn đến gần vài bước đem trứng gà con đang nói hổi đưa đến trên tay Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương con mắt hồng hồng có chút nghi hoặc, hắn nhìn chằm chằm cái trứng gà nhưng lại không chớp nhoáng đoạt lấy đi. Chỉ dùng móng tay thật dài đụng chạm vào trứng gà mềm nóng, tựa hồ như đang do dự, hắn biết trước mặt chính là món ăn mà hắn thích nhất nhưng hắn lại không biết vì sao không có tâm tình ăn nó.

Đỗ Tu Nhiên nhìn qua hắn, trong lúc này y không còn e ngại Ngô Kình Thương nữa, y dùng bàn tay đụng nhẹ vào móng tay đen của Ngô Kình Thương, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thương, từ nay về sau không bao giờ... đem móng tay tuỳ tiện cho người khác xem, không ai thấy được móng tay của ngươi thì sẽ không nói ngươi là quá vật”. Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng sờ soạng móng sáng bóng màu đen, cơ hồ rất sắc bén chỉ cần đụng nhẹ như vậy lại đâm rách tay của Đỗ Tu Nhiên, đầu ngon tay trong nháy mắt nhỏ vài giọt máu.

Mặc dù đau đớn nhưng Đỗ Tu Nhiên cũng không có đi xem miệng vết thương, mà là dùng máu đi vuốt ve đỉnh đầu của Ngô kình Thương nói: “Móng tay của ngươi không phải sỉ nhục, chỉ vừa vặn là sự khác biệt, đó chính là thứ quý giá nhất thuộc về ngươi, ngươi muốn yêu quý nó không cần phải lộ ra cho người khác xem, không phải vì nó xấu, mà là... bọn họ không xứng”

Cũng không biết Ngô Kình Thương có nghe hiểu lời của Đỗ Tu Nhiên hay không, nhưng là hắn chậm rãi thu hồi móng tay, sau đó dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu trên tay của Đỗ Tu Nhiên, lập tức cúi đầu cầm lấy trứng gà trong tay Đỗ Tu Nhiên liều mạng nhét vào trong miệng. Có lẽ hắn nghe lọt được một ít, cũng có lẽ hắn nghe hiểu lời nói của Đỗ Tu Nhiên, nếu không hắn cũng sẽ không cúi đầu xuống ăn trứng gà, sau lại rớt xuống một giọt nước mắt, vô cùng bẩn rơi vào trong miệng của hắn nhưng hắn ngay cả nghẹn ngào đều không có phát ra một tiếng...
.
.
.
hết chương 7