Bình Phàm Chương 6

0 nhận xét Posted by ,


Vài hôm sau, tôi vừa làm xong việc thì Giả Thư nói nhỏ với tôi hôm nay phải cẩn thận một chút, tổng tài đang mắng người bên trong. Tôi nghiêng tai nghe một chút, người bị Lý Giản Cầm mắng ở bên trong xem ra chính là người phụ trách cho bản kế hoạch nát bét có thể đem đi làm giấy vệ sinh kia. Tôi gật gật đầu, than thở ở trên bàn, ánh mắt đờ đẫn, tối hôm qua ngủ được thì cũng đã 4 giờ, hiện tại cả người đều mệt mỏi quá thể…

“Uy, cậu giúp tôi lấy cà phê đem vào đi.” Giả Thư ở trên bàn để 2 tách cà phê xuống, tôi miễn cưỡng mở miệng nói: “Đó là công việc của cậu mà… Tự đi đi, tôi ngày hôm qua không ngủ ngon, bây giờ mệt muốn chết.”

“Nhìn cũng đủ biết, cho nên tôi tốt bụng pha giúp cậu một tách này, cậu giúp tôi mang ly kia vào cho tổng tài, tôi sẽ giúp cậu mát xa nhẹ nhàng 10 phút, thấy sao?” Giả Thư cười lấy lòng tôi. Mát xa 10 phút… Ân, cũng không tồi, ngạo mạng nhanh chóng đứng dậy, cầm tách cà phê gõ gõ cửa phòng tổng tài sau đó vào trong.

Người đứng trước bàn nhìn bóng dáng đích thực rất quen, tiếng chửi của Lý Giản Cầm thấy tôi vào liền ngừng lại. Tôi nhanh chóng tiến đến trước bàn anh ta đặt tách cà phê xuống, không để tâm đến người anh ta đang mắng. Không nhìn đến lại hóa ra càng đáng sợ, thì ra bản kế hoạch nát bét kia là Tiềm Thiệu viết…

“Trợ lý Kim, còn có chuyện gì không?” Lý Giản Cầm nhìn tôi ngơ ngơ đứng ở bên cạnh bàn của anh ta nhìn người đang cúi đầu vì bị anh ta mắng, mặt mày nhanh chóng nhăn nhó.

Tiềm Thiệu vốn cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc một chút, liền lại cúi đầu xuống cả mặt lại đỏ lên. Tôi biết nó nhất định là cảm thấy mất mặt, nó biết tôi vào công ty này nhưng mà không biết làm ở phòng nào. Từ nhỏ đến lớn nó rất sĩ diện hảo hơn nữa cũng chưa từng để ai mắng trước mặt tôi. Hiện giờ cái bản kế hoạch kia là thứ làm cho nó mất hết mặt mũi…

“Trợ lý Kim?” Lý Giản Cầm nheo mắt lại thét lên đầy ghê sợ.

“Cái đó… Không, không có gì…” Nhìn thấy mặt Tiềm Thiệu từ đỏ chuyển sang tím ngắt, vốn đang suy nghĩ muốn tìm cách để giúp nó chuồn đi. Nhưng xem ra nó cũng không muốn tôi làm vậy, thế là tôi chỉ đành ngoan ngoãn ra khỏi cửa, tiếp tục nghe bên trong tiếng pháo ầm ầm.

“Không hổ danh là người yêu thân thiết của tổng tài, có thể toàn thân trở ra a.” Giả Thư cười gian đi tới bắt đầu giúp tôi mát xa.

“Tôi không phải người yêu anh ta gì hết, hừ hừ, Giả Thư… Đừng cho là tôi không biết ngươi với quản lý có gì đó.” Tôi cảm giác bàn tay đang xoa cổ tôi phút chốc cứng ngắc, rồi sau đó lại bắt đầu chậm rãi mát xa.

“Tôi với quản lý có chuyện gì chứ.” Giả Thư giả ngu hỏi.

“Chuyện người tình thân mật… Chuyện thế này có lẽ không nên làm ở công ty cho dù có là ở phòng quản lý đi nữa… Hơn hết lại khó giữ kín khi lỡ như tôi có chuyện gấp tìm cậu mà lại phát hiện được hai người… Ai da! Đau quá đó.” Tôi cảm giác Giả Thư không phải xoa bóp mà là nhéo ở cổ của mình! Tôi không muốn biết được chuyện này… Ai kêu Giả Thư khi nghỉ trưa thì không thấy xuất hiện nữa, Lý Giản Cầm muốn cậu ấy chỉnh sửa lại tài liệu mới bảo tôi đi qua phòng quản lý tìm cậu ấy, mới vô tình nghe được chuyện… Cũng không phải tôi cố ý mà.

Tôi lấy hai tay Giả Thư ra khỏi cổ, quay đầu lại nhìn mới phát hiện mặt cậu ấy đỏ đến mức có thể so sánh với cua luộc… “Này thì không có chuyện gì, yên tâm đi tôi sẽ không đi nói với người khác đâu! Chỉ cần cậu sau này không nói tôi có chuyện gì với tổng tài thì tôi cam đoan nửa chữ tôi cũng không nói ra ngoài!”

“Anh ta… Kìa…” Giả Thư còn chưa nói hết, cửa phòng tổng tài liền mở ra, Tiềm Thiệu cúi đầu bước nhanh qua người chúng tôi, nhìn thấy khóe mắt của nó có chút đỏ, tôi không nghĩ gì liền đi theo sau nó ra ngoài.

“Trợ lý Kim! Cậu đi đâu thế?” Giả Thư phía sau hô to, tôi tùy tiện trả lời một câu đi WC rồi đi luôn, liền theo sát phía sau Thiệu mà đi.

“Thiệu…” Chờ vào thang máy, Tiềm Thiệu giống như không để ý đến tôi, cả đầu nặng nề cúi xuống không chịu ngẩng lên.

“Ha ha, tao cũng không biết hóa ra mày chính là người yêu thân thiết của tổng tài kia, vậy mà đến giờ cũng chưa nói với tao một tiếng, mày như vậy không xem trọng bằng hữu lắm nhe!” Nó khéo miệng ý đồ thoải mái cười hỏi tôi, đánh nhẹ tôi một cái. Tôi cầm tay nó, nhìn thấy nó cười tươi, trong lòng thật sự không bỏ qua được…

“Tao cùng anh ta không có quan hệ gì cả, lý do chuyện đó chính là giúp anh ta ngăn chặn nữ nhân, mày… chuyện đó…” Nó nhìn nhìn tôi lại cúi đầu, biết tôi muốn nói chính là chuyện bản kế hoạch…

“Không phải là tao làm, không biết bị ai đổi qua…” Nó run rẩy, nhỏ giọng nói khẽ xong nước mắt từng giọt từng giọt rơi.

“Hồi sự rốt cuộc là sao a?” Tôi cau mày nhìn thấy Thiệu trước mắt khóc càng ngày càng thảm thiết, tôi rất ít khi nhìn thấy nó khóc trừ khi nó bị đuổi ra khỏi nhà hoặc là chia tay mối tình đầu ngày trước, nó chưa từng khóc sướt mướt như vậy.

Keng một tiếng cửa thang máy đứng ở lầu 5 đúng là Phòng Tiêu Thụ, tôi kéo Thiệu trở lại rồi bấm nút đóng cửa sau đó lại bấm lầu 1, tôi thật sự cảm thấy được hiện tại chúng tôi hẳn là hảo hảo nói chuyện bản kế hoạch của nó…

Chờ Thiệu nói xong cũng đã qua đến lầu 2, rồi sau đó nó lại ép hỏi tôi chuyện tôi với Lý Giản Cầm, tôi liền từ đầu đến cuối kể cho nó nghe. Nó cười nói tôi thật sự là hảo cẩu vận, ngay cả như vậy mà cũng có thể tìm được việc làm, sau đó hai chúng tôi ai quay trở về văn phòng người nấy.

“Cậu đi đâu thế? Đi WC mà đi lâu như vậy? Tổng tài vừa mới tìm không thấy cậu đang ở trong với tiểu mỹ nhân Trưởng Phòng Quan Hệ Xã Hội tên Phát Tiêu.” Giả Thư vừa thấy tôi trở lại văn phòng liền lôi kéo tôi lại nói nhỏ, tôi nhăn nhó mặt mày không thấy tôi với tiểu mỹ nhân Phòng Quan Hệ Xã Hội có liên can gì. Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của tôi, Giả Thư lại mở miệng nói: “Tiểu mỹ nhân kia mới tới yêu cầu tổng giám đốc xem bản kế hoạch mới, tôi không ngăn được… Cô ta liền xông vào, cậu cũng biết tiểu mỹ nhân kia đã sớm phát hạ quyết tâm nói cô ta nhất định phải làm tổng tài phu nhân… Thế nên ồn ào lắm.”

“Cậu…” Giả Thư đang muốn nói cái gì thì Lý Giản Cầm đã mở cửa phòng ra, hiển nhiên thanh âm của Giả Thư không đủ nhỏ giọng… Lý Giản Cầm ý bảo tôi đi vào, tôi do dự một chút mới bước từng bước đi vào.

Vừa mới vào tới cửa chợt nghe đến một giọng nữ chói tai truyền đến không khác gì rống rú, tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã ăn một cái tát. Tôi sững sờ vuốt mặt rồi sau đó mới nghe ả đang mắng tôi cái gì đó: “Cậu thật không biết xấu hổ! Rõ ràng bề ngoài khó coi như vậy, căn bản là không đủ tư cách so với giám đốc, người sánh cùng giám đốc phải là mỹ nhân như tôi đây này!” Tôi nhìn thấy sắc mặt kìm nén của Lý Giản Cầm ở bên trái của tôi, có chút nghĩ không ra sao lại cho phép nữ nhân này ở văn phòng anh ta làm loạn… Cảm thấy như công ty này chả có chút tôn ti trật tự gì cả.

“Thật có lỗi, tiểu thư, bây giờ là giờ hành chính, không phải là lúc bàn chuyện riêng, cô có vấn đề gì chúng ta có thể chờ sau khi tan làm cùng nhau thảo luận.” Tôi lễ phép cười nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt, thực đáng tiếc cho ả là tôi ra vẻ vui mừng…

Tiểu mỹ nhân sửng sốt một chút, tôi vẫn cười cười nhìn ả, chẳng màng để ý đến Lý Giản Cầm ngoắc tôi, tôi hiện tại cũng không muốn tiếp cận Lý Giản Cầm nửa bước. Nếu tiểu mỹ nhân lại bị kích động đánh tôi một cái thì tôi lại không kìm được mà tát lại ả mất thôi.

“Hừ, cậu nói tan làm thảo luận, ai biết cậu có chạy hay không a! Để nói sau… Cậu nghĩ rằng tôi sẽ dành thời gian quý báu của mình chỉ để nghe cậu nói chuyện sao!” Tiểu mỹ nhân khinh xùy một tiếng, thái độ so với khi nãy tôi bước vào khá khác… Ả không phát hiện ra rằng trong lời nói của ả có chút mâu thuẫn hay sao?

“Kia có lẽ…!” Tôi còn chưa nói xong, Lý Giản Cầm kéo tôi rồi ôm chầm lấy tôi làm trò trước mặt tiểu mỹ nhân, tôi nghĩ hiện tại tôi mà nói nhiều cũng chưa phải biện pháp vãn hồi tiểu mỹ nhân thôi oán hận tôi thật…

“Anh anh anh… Bày đặt không thèm ôm hảo mỹ nữ! Lại ôm một tên nam nhân xấu xí này rốt cuộc là có ý gì!” Giọng của tiểu mỹ nhân lên tận 8 quãng, tôi có thể tưởng tượng ra trong lòng mỹ nhân đang giận đến phát run.

“Hừ, cô bảo là có không nhiều thời gian a! Cậu ấy so với cô càng không có thời gian để thảo luận cùng cô mấy chuyện vô bổ này, chẳng lẽ cô không biết rằng cậu ấy chiều nào tan ca thì việc đầu tiên chính là quay về tổ ấm của chúng tôi giúp tôi nấu cơm sao. Hừ hừ! Lại còn chưa nói tới mỗi tối cậu ấy so với loại “mỹ nhân” như cô thì đẹp hơn gấp trăm lần!” Tôi trợn trừng mắt, cái này nghe giống như trẻ con cãi nhau, chẳng có chút ý nghĩa gì, huống chi nói cũng là nói dối, chẳng lẽ Lý Giản Cầm sẽ không hiểu đạo lý sao?

Tôi ở trong lòng Lý Giản Cầm xoay người nhìn xem tiểu mỹ nhân, sắc mặt của nàng đã khó ngửi như hố phân của ông lão quét dọn năm xưa.

“Tôi đồng ý với cô hết giờ làm thì thảo luận chuyện này, chỉ có điều… Vừa mới nghe cô nói dường như cô không có thời gian bàn bạc với tôi, tôi nghĩ cô đối với chuyện này cũng thực chẳng để tâm chút nào. Hơn nữa… Cô lại tiếp tục náo loạn như vậy nữa mà không chấn chỉnh lại, có lẽ cô rất nhanh sẽ nhận được một lời khước từ bàn bạc.” Tôi còn giữ lại nụ cười trên môi, nhìn thấy một đống phân tiểu mỹ nhân trước mặt nói lời uy hiếp mình, kỳ thực tôi rất muốn thuận tiện xé xác ả ra chính là vì lòng tự trọng bị tổn thương, mà ả cứ tiếp tục ồn ào, vừa nhìn là đủ biết loại này đích thực chính là thiên kim tiểu thư kiêu căng.

Trước mặt tiểu mỹ nhân sắc mặt xanh xao tái mét cuối cùng phát hiện ả vừa mới lỡ lời hơn nữa lại là giờ hành chính mà lại đại náo văn phòng quản lý không chịu nghĩ đến hậu quả, rồi sau đó ả lại trừng mắt nhìn tôi vài lần, cắn răng mở miệng nói: “Thật có lỗi, thất lễ… Chuyện đó thỉnh cầu trợ lý Kim tối nay hẹn với tôi đàm đạo.”

“Không cần phải nói gì nữa đâu, không có thời gian là không có thời gian, đừng làm phiền nữa! Có cần chúng tôi ở trước mặt cô ân ái cho ngươi xem hay không, làm cho cô tuyệt vọng a!” Trong lòng tôi đảo lộn lên hết, Lý Giản Cầm ngu ngốc a, nói cái rắm gì thế, không đợi tôi chuẩn bị tâm lý thì Lý Giản Cầm đã nâng cằm của tôi lên thật mạnh rồi hôn lấy hôn để. Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại chịu đựng bị kích thích muốn đấm anh ta một quyền, cảm thấy cứ như có tay cầm vào thì liền bị rơi vào tay giặc… Trời ạ, bất quá là diễn thôi mà, không cần phải thật như vậy chứ! Ô… Tôi cảm giác eo của tôi lại bắt đầu mềm nhũn ra, cảm giác đầu lưỡi của anh ta lướt qua lợi của tôi rồi nhẹ nhàng đảo quanh miệng… Bên tai truyền đến một tiếng đóng cửa, tôi nhanh chóng đẩy anh ta ra… Tiểu mỹ nhân đã đi ra ngoài, xem ra sau này nếu đến Phòng Quan Hệ Xã Hội cần phải cẩn thận một chút…

“Uy, người đã đi rồi, có thể buông tay!” Tôi lắc eo để bỏ cái tay đang nắm chặt kia ra, cố gắng cả buổi trời mà người phía sau vẫn giữ khư khư không buông tôi ra chỉ đành hảo ngoan ngoan tiếp tục ở trong lòng anh ta. Một lúc sau tôi mới chậm rãi mở miệng nói: “Bất quá chỉ là diễn trò không cần làm thật vậy chứ! Lần sau mà anh còn dùng đầu lưỡi tiến vào tôi nhất định cắn đứt!” Tôi nghĩ hiện tại mặt mình nhất định rất đỏ.

“Cậu vừa mới đi đâu? Tôi tìm cậu thật lâu.” Phía sau truyền đến bên tai giọng nói có chút tức giận.

“…” Im lặng, tôi không biết nên mở miệng nói sao với anh ta chuyện của Thiệu, hơn nữa… Như vậy mà nói nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy là vấn đề liên quan đến Thiệu. Chính là anh ta không biết Thiệu a! Thiệu cũng không gạt người, được rồi! Nó có gạt người thì cũng không gạt tôi…

“Nói đi! Cậu muốn tôi hôn cậu một lần nữa thì cậu mới nói sao?” Cũng không chờ tôi nói, anh ta lại nâng cằm của tôi lên, may mắn là tôi phản ứng kịp thừa dịp tay anh ta di chuyển ta liền nhảy ra khỏi vòng tay của anh ta.

“Ha ha… Tổng tài, giờ là giờ làm việc, anh tiếp tục làm việc đi! Tôi không phiền anh nữa.” Nói xong liền chạy đến cạnh cửa vừa mới chạm được cửa thì lại bị kéo trở về.

“Nói mau!” Lý Giản Cầm để ngăn tôi trốn chạy gắt gao mới đẩy tôi dựa vào tường, cúi đầu hét lớn với tôi.

“Thì… thì… chuyện bản kế hoạch hồi sáng đó!” Tôi cúi đầu nhìn giày của mình, cảm thấy lực trên cổ tay ngày càng lớn, “Đau nha! Buông ra đi!”

“Tôi biết rồi… Tôi biết rồi…” Lý Giản Cầm ở trên đầu tôi cắn răng nói xong, tôi ngẩng đầu lờ mờ nhìn thấy anh ta, anh ta biết cái gì? Chẳng lẽ anh ta nói rằng hắn biết chuyện bản kế hoạch bị đánh tráo sao! Hẳn là vậy rồi, bằng không thì còn chuyện gì nữa, “Biết vậy sao anh còn không buông!” Đến lượt tôi hét to với anh ta! Anh ta biết mà không nói làm tôi mới nãy còn lo lắng không biết phải mở miệng nói với anh ta thế nào..

Chỉ thấy sắc mặt Lý Giản Cầm càng ngày càng khó coi, không khác gì bản mặt cái đống phân tiểu mỹ nhân vừa rồi. Rồi sau đó môi anh ta lại đè lên, tôi giãy dụa liều mạng trốn tránh, vừa rống to kêu buông. Có thể hành động của tôi đã chọc giận anh ta, anh ta rất nhanh tháo cà-vạt xuống trói hai tay của tôi lại. Đứng lên kéo tôi đến bàn làm việc, đầu kia của cà-vạt thì cố định ở ngăn kéo, “Anh làm gì vậy! Buông ra mau!” Tôi cảm thấy giọng của mình bắt đầu run rẩy, anh ta làm gì vậy? Vì sao lại trói mình ở đây?

“Làm chuyện gì? Ha ha ha, tôi làm gì thì cậu từ từ sẽ biết!” Lý Giản Cầm cười phẫn nộ cắn lên xương vai của tôi, một tay lần vào trong áo sơ mi của tôi, một tay trượt xuống dưới quần nắm vào tiểu đệ đáng thương của tôi rồi dùng sức chơi đùa lên xuống. Đối với người đang bị kích động sợ hãi khi sinh lý dâng cao, cơ bản thực dễ dàng phản ứng lại, hơn nữa tuy rằng Lý Giản Cầm khẩu khí hung ác nhưng tay anh ta cũng thực ôn nhu mơn trớn lướt qua lướt lại. Tôi trong miệng lại luôn thì thào không được hoảng loạn mà cứ rên rỉ thoải mái, rồi mới ngay trên tay anh mà giải phóng ra. Anh ta sau đó liền đem toàn bộ ngón tay nhét vào giữa hai chân của tôi, tôi sợ hãi nhìn thấy anh ta thấm dịch của tôi rồi chậm rãi nhập cái kia vào. Từ nhỏ đến lớn đều là ở WC mới sử dụng tiểu hoa cúc. “Đừng! Đừng! Đừng… Buông… Buông ra…” Tôi dùng sức giãy dụa cố gắng muốn đem ngón tay của anh ta bài trừ ra khỏi giữa hai chân mình, khóc rống to tiếng nhưng anh ta vẫn tiếp tục động tác. Nói thực ra nhét một ngón tay kỳ thật không đau mà chính là cảm giác rất kỳ quái hơn nữa ta như bây giờ chẳng khác nào anh ta đang cường bạo mình. Tôi sợ hãi đến nỗi không khóc lên thành tiếng, đợi cho tay anh ta cho vào đến 3 ngón, tôi tiếp tục giãy dụa không lâu sau thì tay anh ta rút ra. Khi tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi thì tôi cảm thấy có cái gì đó so với 3 ngón tay còn to hơn để vào tiểu hoa cúc của mình… Sau đó ta cảm thấy được một chút xé rách ở đâu đó rồi mọi thứ tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Hết Chương 6
[full-width]