[NĐNHTQV] Chương 30

0 nhận xét Posted by ,
Chương 30


Trước kia trong quốc nội, lính đánh thuê Thiên Lang dong binh đoàn chỉ có một chút danh tiếng, nhưng vài năm gần đây đã vọt lên xếp trong mười hạng tinh anh trong danh sách quốc nội.

Trong đó phải nói đến một người nam nhân tên Ngô Kình Thương chính là kẻ lợi hại nhất, khó giải quyết nhất, được người khác phong cho danh hiệu “Giết không chết Thiên Lang”, “Người sắt”. Trong bao nhiêu lần nhiệm vụ, rõ ràng là cửu tử nhất sinh hoặc là hắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mỗi lần lại làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt, hắn có thể tử trong thuốc nổ cực đại tiêu sái đi ra, trong bom lửa đạn cũng có thể thong dong tiến thối, dù cho cao thủ cường đại đứng trước mặt hắn thì cũng không có biện pháp, ngược lại mất mạng trong tay hắn, tại trong đội Thiên Lang, cái tên Ngô Kình Thương tựa như tấm thép chắc chắn tồn tại, hắn chính là một khối thiết trữ chiêu bài trong Thiên Lang đoàn đội, có hắn, sẽ không có nhiệm vụ nào không hoàn thành.


Rất nhiều người trong dong binh đoàn biết rõ, Ngô Kình Thương ngoại trừ phòng thủ vô cùng tốt, càng đáng sợ chính là hắn ra tay rất ngoan độc, đều là huyết tinh giết chóc, tay của hắn có thể trong thời gian không gây đau đớn mà cắm vào trái tim người khác, đem trái tim tươi sống của ngươi móc ra, thậm chí thấy hắn móng tay nhoáng lên một chút, liền cắt đứt động mạch chủ của người ta, làm cho máu phun như nước, đám người cùng hắn thân cận giao đấu, không ai có thể sống trở về.

Trên thế giới các đội lính đánh thuê ở sau lưng đều gọi Ngô Kình Thương trong Thiên Lang dong binh đoàn là đồ đệ của Vi Cực Ác, thủ pháp hung tàn làm người khác phải sợ hãi, không có người nào nguyện ý cùng hắn đối chọi chính diện, bọn họ ai cũng không muốn một mình đi đối phó hắn, bởi vì những người từng khiêu chiến qua hắn cũng đã trả một cái giá vô cùng lớn đó là tính mạng bản thân.

Có người chỉ cần chứng kiến con mắt của Ngô Kình Thương trên chiến trường, sẽ lạnh mình chạy trốn, mất đi dũng khí tiếp túc chiến đấu của họ, bọn họ đều e ngại con mắt màu đỏ kia, giống như ánh mắt của ác ma, cũng giống như là dấu hiệu của cái chết.

Trên chiến trường các thành viên của dong binh đoàn, mỗi người đều là đi trên xác chết mà leo ra, trên tay cũng đã giết không ít hơn một trăm tám mươi cái nhân mạng, vô luận là phản đồ quốc gia, hay là gián điệp tình báo của các nước khác, hoặc là tổ chức khủng bố, vô luận là người có tâm lý ổn định cỡ nào, lúc giết người trong ánh mắt đều sẽ xuất hiện một tia bất an, đây chính là nhân tính của một người bình thường.

Nhưng Ngô Kình Thương trên mặt vẫn biểu lộ bình tĩnh, máu đỏ trong ánh mắt giống như người bị giết bất quá là một đám kiến hôi. Không mang theo bất luận cảm giác nào, tựa như đó là chuyện thiên kinh nghĩa địa*, không sao cả.

*Thiên kinh nghĩa địa: chyện hợp lý, chuyện nên là như vậy….

Điều này làm cho nhưng người đã trải qua chiến trường lão luyện khi thấy được cũng không thể bỏ được vẻ sợ hãi.

Mới vì quốc gia cứu trở về hai tình báo viên quan trọng, Ngô Kình Thương sau lưng bị quân Mỹ gài vào 105 khối thuốc nổ, Hứa Chí Vân mới tiến đến làm lính đánh thuê Thiên Lang trong vòng một năm, ở phía sau lưng bôi thuốc cho Ngô Kình Thương, bởi vì Ngô Kình Thương kiên trì không đi bệnh viện, mà trong đội người nào cũng đều biết, thân thể hắn khi chịu đả thương so với người thường khôi phục nhanh hơn, thì cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đội trưởng Tôn Uy trong Thiên Lang dong binh đoàn, bởi vì tuổi khá lớn cho nên vào hai năm trước thì lui về ở hậu phương, đem vị trí đội trưởng đưa cho Ngô Kình Thương, bởi vì Ngô kình Thương thực lực thực sự mạnh, cũng chính là trụ cột của Thiên Lang, cho nên trong đội không có người nào phản đối, Ngô Kình Thương thuận lý thành chương* trở thành đội trưởng, Tôn Uy sau khi lui về hậu phương thì đảm nhiệm công việc nhận các mối làm ăn cho Thiên Lang cùng công tác thu thập tình báo.

*Thuận lý thành chương: thuận theo tự nhiên.

Tôn Uy bước vào nhà nhìn nhìn vết thương sau lưng Ngô Kình Thương, miệng vết thương bị tạc đến đen sì, nếu như là người bình thường đã sớm chết, nhưng Ngô Kình Thương lại không kêu đau một tiếng, nằm đưa lưng mặc cho Hứa Chí Vân bôi thuốc mỡ.

Tôn Uy dời ánh mắt nói: “Tiểu Ngô a, trong khoảng thời gian này công tác cũng không có nhiều lắm, tiền cũng đã lấy được, ta cùng đối phương đã thương lượng tốt lắm, đối phương cũng rất dứt khoát, tổng cộng tám trăm, cho ngươi bốn trăm, những người khác chia đều bốn trăm còn lại, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngô Kình Thương nhắm mắt mệt mỏi gật đầu, xem như là đáp ứng.
Tôn Uy mở ra máy tính cầm trong tay lập tức đem tiền chuyển đến trong tài khoản của Ngô Kình Thương, sau đó đứng dậy nói cho Ngô Kình Thương tiền đã đến, muốn hắn chính mình kiểm tra một cái, trước khi đi còn quay đầu lại nói: “Tiểu Ngô a, trong đội gần nhất không có nhiệm vụ, ngươi cũng thời gian dài chưa hảo hảo nghĩ ngơi, lần này bị thương coi như cấp chính mình một lần nghĩ ngơi cho tốt, có nhiệm vụ ta lại thông tri ngươi”. Nói xong nhớ tới cái gì, lập tức móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại hoàn toàn mới ném cho Ngô Kình Thương, nói: “Ngàn vạn lần đừng làm mất, lần trước cho ngươi cái kia cũng không biết ngươi lấy đi đâu rồi, tuy nhiên tìm ngươi cũng không tổn thất đều gì, nhưng cũng là khiến cho ta mịt mù a.”

Ngô Kình Thương mở mắt ra tiếp nhận điện thoại, quay đầu trầm mặc liếc nhìn Tôn Uy, trong mắt tất cả đều là tia máu đỏ tươi, Tôn Uy thấy thế nhanh  chóng khoát tay nói: “Cứng rắn lên, ngươi nghĩ ngơi a, ta ra ngoài trước, Tiểu Chí ngươi hảo hảo chiếu cố hắn…”. Nói xong liền mở cửa, khinh thủ khinh cước* đóng của lại mới đi.

*Khinh thủ khinh cước:  Tay chân nhẹ nhàng.

Ngô Kình Thương nằm trở lại chỗ cũ, chỉ cảm thấy đau đớn trên người không thể nào so sánh được với nội tâm đang đau đớn mãnh liệt, thậm chí có chút chết lặng.

Hứa Chí Vân thoa xong thuốc mỡ trong tay, lại cầm khăn lông ướt lau người cho Ngô Kình Thương, lúc lau đến thắt lưng, Ngô Kình Thương một đột nhiên mở mắt ra một phen ôm lấy Hứa Chí Vân, cuồng bạo hôn lên, Hứa Chí Vân thì thuận theo hắn mà mở miệng vươn đầu lưỡi ra, Ngô Kình Thương sau khi ý thức được mình đang làm đều gì, ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Chí Vân, có chút thanh tỉnh, sau đó lấy tay lau đi nước còn đọng ở khoé miệng, đột nhiên lạnh mặt xuống chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài.”

Hứa Chí Vân trên mặt hiện lên một tia thống khổ, hắn yên lặng buông thuốc mỡ, xoay người mở cửa...

Ngô Kình Thương một lần nữa nằm trở về giường, tay của hắn nắm chặt lấy song sắt bên giường, song sắt phảng phất giống như bị đứt ra thành nhiều đoạn phát ra âm thanh “Chi dát chi dát”

Hắn cắn thật chặt răng, nhớ tới cái gì nội tâm giống như bị người khác một đao một đao đâm vào vô cùng thống khổ.

Nhớ rõ vào ngày đó của năm năm trước, hắn cầm lấy tiền công của lần đầu tiên làm nhiệm vụ, trở lại căn phòng hai người ở tám năm, chờ đợi hắn lại chính là người đi nhà trống, hắn không dám tin y lặng lẽ ly khai không lưu lại một câu cho hắn, hắn cố chấp cho rằng y nhất định xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn dường như phát điên ở khắp nơi tìm y, tìm suốt hai mươi tám ngày, rốt cuộc tìm thấy y tại một nhà hàng ở D thị, hắn chứng kiến, Đỗ Tu Nhiên đang cùng một nam nhân khác ngồi trong nhà ăn mỉm cười, bọn họ cười cười nói nói, nam nhân nhã nhặn kia còn lấy tay lau mồ hôi cho y.

Ngô Kình Thương thậm chí nghĩ xông vào giết chết người nam nhân dám lấy tay đụng vào Đỗ Tu Nhiên, hắn nắm chặt tay nhưng cuối cùng lại không có hành động, cho dù trong lòng hắn đau đớn cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn một mực đứng ở một gốc tối con mắt đỏ hồng mà nhìn, thẳng đến khi người nam nhân kia đem Đỗ Tu Nhiên đưa vào BMW, nghênh ngang rời đi, Ngô Kình Thương mới cúi đầu rơi xuống nước mắt.

Nhịn xuống nội tâm đau đớn kịch liệt, Ngô Kình Thương chỉ lạnh lùng nhìn về phía bọn họ  một lần cuối cùng, mới yên lặng xoay người rời đi, không có tiếp tục tìm Đỗ Tu Nhiên nữa, cũng không có truy vấn đáp án y rời đi, trong lòng hắn cảm thấy Đỗ Tu Nhiên đã có quyết định kiên quyết, hắn so ra lại kém người nam nhân có BMW, hắn không có tiền, cũng không có năng lực làm cho Đỗ Tu Nhiên hạnh phúc, cảm giác tự ti tràn ngập trong lòng của hắn, cùng tên kia nam nhân ưu nhã BMW so sánh, hắn chỉ là một người hơn nữa tháng không có rửa giày, cùng thân một thân quần áo bẩn thỉu, hơn nữa hắn còn bị hậu thế coi là... Quái Vật.

Cho nên hắn hiểu, chính mình từ đầu đến cuối đều không xứng với Đỗ Tu Nhiên, y quá mức hoàn hảo, vô luận y đi hay là ở lại, hắn cũng không có quyền can thiệp, đều duy nhất hắn có thể làm là thuận theo lựa chọn của Đỗ Tu Nhiên, làm cho chính mình biến mất trong cuộc sống của y.

Ngô Kình Thương hiểu được mình muốn gì,cũng có thể khống chế được hành vi của chính mình, hắn có tư tưởng, cũng có tình cảm, hắn không phải là con dã thú giống như khi còn bé, hắn sẽ không tìm Đỗ Tu Nhiên gây phiền phức, cho nên những năm gần đây hắn liều mạng đè nén chính mình, không nghĩ tới không nhìn tới, thậm chí dùng phương thức giết người để tự mê hoặc bản thân, hắn bắt buộc chính mình quên đi y, người gây cho hắn những kí ức đẹp nhất khi còn bé.

Chính là, rất khó khăn, hết thảy những đều mà hắn đang có đều là do y tạo nên, y tạo ra hắn, rồi lại ly khai hắn, một câu nói của y có thể làm cho hắn lên thiên đường, cũng có thể trong nháy mắt xuống địa ngục, hắn không muốn biết lý do Đỗ Tu Nhiên rời đi, cũng không dám đi nhìn y, hắn sợ hắn không thể khống chế được chính mình sẽ làm ra chuyện gì, càng không thể đơn giản quên đi y, người này đã là một bộ phận hô hấp của trái tim hắn, vừa động sẽ đau nhức.

Tôn Uy mua vé máy bay về nước cho hắn, trước một ngày rời đi, Hứa Chí Vân mang rượu vào phòng hắn, Ngô Kình Thương uống rất say, hắn một phen kéo qua Hứa Chí Vân, mắt đỏ hồng nhìn Hứa Chí Vân, trong nháy mắt Hứa Chí Vân cho là hắn muốn giết chính mình.

Chính là Ngô Kình Thương không có làm như vậy, hắn chỉ thống khổ thấp giọng thì thào: “Tu Nhiên, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi...”

Hứa Chí Vân nắm lại Ngô Kình Thương đang muốn nói chuyện.
Ngô Kình Thương mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu đột nhiên mạnh mẽ cúi đầu nổi giận hung hăng hôn lên Hứa Chí Vân, một phen xé mở quần áo của Hứa Chí Vân, bàn tay tham lam không ngừng vuốt ve, cảm thụ được nhiệt độ dưới làn da, đáy lòng hắn mang theo nồng đậm tưởng niệm cùng tình ý, cẩn thận dùng bàn tay mà vuốt ve, chính là... Chính là vì cái gì, vì cái gì cảm giác không đúng? Mùi cũng không đúng? Tất cả hết thảy đều con mẹ nó không đúng, nôn nóng cùng nhiệt hoả trong lòng trong nháy mắt chuyển thành hoả bạo, dưới tay đột nhiên phẫn nộ dùng một chút lực, Hứa Chí Vân lập tức kêu thảm một tiếng, một tiếng này đem Ngô Kình Thương đang trong ảo tưởng bừng tỉnh, hắn giật mình ngẩng đầu nhìn xem khuôn mặt Hứa Chí Vân, biểu lộ đột nhiên có chút thanh tỉnh, chính là càng nhận nhiều thống khổ hơn, khó trách, khó trách... Hữa Chí Vân vốn không phải là người kia, mà người kia lúc này cũng tuyệt đối không xuất hiện trong phòng này, Ngô Kình Thương khuôn mặt tái nhợt lay động đứng dậy, lảo đảo thối lui đến góc tường, hắn cuộn mình lại, cũng liều mạng nắm lấy tóc mình, trong miệng nức nở nghẹn ngào, đột nhiên lại phát ra âm thanh rào rú thống khổ của dã thú.

Hắn lại dùng một người khác đến lừa gạt chính mình, chính là nội tâm hắn lại giống như gương sáng, hắn quen thuộc mùi vị của Đỗ Tu Nhiên, hương vị trong miệng cùng nhiệt độ cơ thể y, giọng nói nhỏ nhẹ cùng tiếng bước chân, những đều này người khác thay thế không được, Hứa Chí Vân lớn lên chỉ giống y vẻ bề ngoài, lại không có chỗ nào làm cho Ngô Kình Thương cảm thấy an tâm cùng thoải mái, bởi vì người khác không phải y, cũng vĩnh viễn không thể biến thành y, nhưng Ngô Kình thương lại không có biện pháp, hắn chỉ có thể tự lừa mình dối người, đã nhanh chóng đến tình trạng không thể cứu được.

Hứa Chí Vân lúc này bị hoảng sợ đã rời khỏi thật xa, đứng ở cửa ra vào có chút hoảng sợ  nhìn xem Ngô Kình Thương.


Chỉ thấy Ngô Kình Thương gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên móng tay cào lên tường, gạch bể ra rơi trên mặt đất, sau đó ánh mắt đó bừng  nhìn chằm chằm hướng Hứa Chí Vân, thở hổn hển hướng cửa ra vào rống to: “Ai bảo ngươi vào, cút đi! Cút đi...”