[NĐNHTQV] Chương 31

0 nhận xét Posted by ,
Chương 31



Đỗ Tu Nhiên xoa xoa hai con mắt mệt mỏi, buông xuống bút trong tay, lúc này điện thoại trên bàn vang lên, y sửng sốt, cầm lên.

“Uy, ngươi hảo” - Đỗ Tu Nhiên nhắm lại con mắt ngữ khí khàn khàn hỏi.

“Đỗ Tu Nhiên, là ta” - Trữ Tiểu Bàn tại trong điện thoại cao giọng nói.

Đỗ Tu Nhiên có điểm bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bàn? Ngươi ở đâu?”

Trữ Tiểu Bàn nói: “Hắc, ngươi khẳng định đoán không được, ta hiện tại ở B thị, bên này vừa vặn có một hội nghiện cứu và thảo luận, ta đang làm công tác chuẩn bị, thế nào, ngươi có tới không?”

Nghe vậy, Đỗ Tu Nhiên mở mắt, B thị... Y đưa tay che lại ánh đèn, tạm dừng, nói: “Không, ta... vẫn là không nên đi.”


Trữ Tiểu Bàn nói: “Không thể nào? Thật không đến? Ta nói với ngươi một việc, ngươi còn nhớ rõ căn phòng trước kia ngươi ở không?”

Đỗ Tu Nhiên nửa ngày mới gật đầu nói: “Ân...”

Trữ Tiểu Bàn nói ra: “Nghe nói chỗ đó muốn phá dở để xây trường học, ta bên này bản vẽ đều làm tốt.”

Sau khi nghe xong Đỗ Tu Nhiên khẽ giật mình, sau kịp phản ứng, trong nội tâm một trận đau nhức, hắn thất thố lẩm bẩm nói: “Muốn huỷ đi? Như thế nào lại...?”

Trữ Tiểu Bàn: “Đúng vậy, ta nghe nói sau lại còn lái xe đến chỗ kia nhìn thử, ôi chao? Mới phát hiện đó không phải nơi ngươi từng ở qua sao? Cho nên ta đặc biệt nói cho ngươi biết một tiếng, hắc hắc, có hay không cảm thấy hoài niệm a? Thừa dịp này, chúng ta họp mặt a, chúng ta cũng đã lâu không gặp.”

Đỗ Tu Nhiên ngơ ngác cầm điện thoại, nửa ngày mới hồi phục nói: “Đến lúc đó nói sau.”

Trữ Tiểu Bàn nói: “Người như ngươi chính là không có chủ ý a, ngươi có chuyện gì mà cứ như vậy...”. Trữ Tiểu Bàn còn ở trong điện thoại nói với hắn vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Đỗ Tu Nhiên cũng chậm rãi đưa di động phóng tới trên bàn, tay nắm chặt lại ngay vị trí trái tim, ẩn ẩn khó chịu, mới vài năm, như thế nào lại muốn huỷ đi? Chẳng lẽ, đến một nơi cuối cùng để y hoài niệm cũng không có?

Đỗ Tu Nhiên ngồi một hồi, đứng dậy đi đến trước của sổ, nhìn ngọn đèn ở xa, chỉ cảm thấy trong lòng chậm rãi trầm xuống, y đưa tay sờ lên cửa sổ lạnh băng, nửa ngày mới thu hồi tay thất thần nói: Huỷ đi cũng được, huỷ đi cũng được...

Nhiều năm như vậy, cho dù trọng yếu như thế nào cũng nên buông tay thôi.

***

B thị màn đêm vừa đến, một chiếc BMWs trắng chạy như bay tới, chậm rãi đậu ở bên đường, sau khi cửa xe mở, Đỗ Tu Nhiên bước xuống xe.

“Tu Nhiên”. Cửa sổ xe được kéo xuống Tiền Viễn nói: “Ca của ngươi kêu ta tại B thị tiếp đón ngươi, cũng không kêu ta đưa ngươi đến nơi này, ngươi nếu mất tích, ta như thế nào cùng hắn giao phó?”

Đỗ Tu Nhiên cười cười cùng hắn nói ra: “Ta đây lớn như vậy, còn có thể mất tích? Ngươi đừng theo ta nói đùa.”

Tiền Viễn nghĩ nghĩ, đi xuống xe, một thân áo khoác tây trang thẳng tắp màu xám, kêu được cả người soái khí mà cao lớn, hắn nói: “Ta còn lo lắng một mình ngươi đi như vậy không an toàn, hôm nay ta sẽ liều mình cùng quân tử, làm cận vệ của ngươi, như thế nào?”

Đỗ Tu Nhiên vội vàng khoát tay nói: “Không cần, thật sự không cần, Tiền ca, ta trước kia từng ngụ ở đây, đối với nơi này rất quen thuộc, nơi này không phải muốn phá bỏ dời đi nơi khác sao? Cho nên ta mới muốn tới xem, hơn nữa ta còn cùng dì chủ nhà quen biết, nghĩ muốn vào ngồi hỏi thăm một chút, cho nên, ngươi hãy trở về đi, ngươi hôm nay cố ý tới đón ta rất cảm tạ.”

Tiền Viễn thấy thế, nhìn nhìn xung quanh nói: “Nơi này đối với ngươi thật sự trọng yếu như vậy? Vừa xuống xe lửa trời đã tối, lại muốn đi một đoạn xa đến xem? Haiz, quên đi quên đi, ta tôn trọng ngươi, ngươi muốn xem liền xem, bất quá hai giờ sau ngươi phải ở nơi này chờ ta, ta đón ngươi trở về”. Khi nói chuyện liền nhìn xem đồng hồ trên tay.

Đỗ Tu Nhiên cười cười nói: “Đón cái gì a? Ta trực tiếp kêu xe trở về, ngươi bận rộn a.”

Lúc này điện thoại của Tiền Viễn vang lên, hắn đưa tay ý bảo Đỗ Tu Nhiên chờ hắn, liền tiếp điện thoại, nói hai câu liền treo điện thoại, nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta thật sự là mỗi ngày bận rộn không hết việc...”

Đỗ Tu Nhiên vội hỏi: “Không liên quan, B thị ta rất quen thuộc, lại nói ta là một người nam nhân sợ cái gì, ngươi đừng làm phiền ta, ta tuỳ tiện dạo chơi cũng có chút tự tại.”

Tiền Viễn nghĩ nghĩ nói: “Vậy tối nay cứ như vậy, chờ ta đem toàn bộ sự tình xử lý tốt, ngày mai, nhất định mang ngươi ra ngoài hảo hảo dạo chơi, thế nào?”

Đỗ Tu Nhiên lập tức qua loa gật đầu: “Đi a.”

Tiền Viễn dứt lời liền giúp Đỗ Tu Nhiên sửa sang lại khăn quàng cổ nói: “Có chuyện gì liền gọi điện thoại, không cần gọi cho ca ngươi, chỉ cần gọi cho ta là được, ta tuyệt đối là người đầu tiên đến.”

Đỗ Tu Nhiên vội vàng lui một bước né tránh tay của hắn, miễn cưỡng cười nói: “Hảo...”

Tiền Viễn lúc này mới an tâm lên xe, nhìn Đỗ Tu Nhiên phất phất tay sau mới nổ máy, rất nhanh rời đi.

Đưa mắt nhìn Tiền Viễn lái xe rời đi, Đỗ Tu Nhiên chậm rãi xoay người, một mực chậm rãi đi trên con đường nhỏ hẹp không có đèn đường tiến về phía trước, nhìn xem vẫn là vách tường loang lổ như cũ, nội tâm lại có chút chua xót, hắn nhớ rõ, trước kia,vào thời gian này mỗi buổi tối, tiểu quỷ đều cưỡi xe đạp chở hắn đi làm công, khi đó tiểu quỷ còn nhỏ, y đi làm thêm 2 giờ, hắn cũng không trở về nhà chính là ngồi ở ngoài cửa nơi y công tác mà đợi, thẳng đến khi y tan tầm, lại cưỡi xe đạp chở y trở về, mưa gió cũng không đổi.

Lúc trước không có tiền, y thường chỉ ăn no nửa bụng, tiết kiệm cơm cho tiểu quỷ ăn, y phục trên người mặc cũng không đủ ấm, nhưng trong lòng so với cái gì đều kiên định, nhưng là bây giờ cái gì cũng có, nhưng rốt cuộc lại tìm không thấy được cảm giác của năm đó.

Đỗ Tu Nhiên cảm thấy con mắt có chút ẩm ướt, y vội vàng dừng chân lại ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, thẳng đến khi khôi phục, mới chậm rãi tiến về phía trước.

Cửa trước sân nhỏ vẫn là như củ, nhiều nơi rỉ sét quá mức, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, còn có thể phát ra tiếng vang bén nhọn “chi dát chi dát”

Tất cả gian phòng đều là đóng cửa, đại khái đã là muốn dời đi, đã đem những thứ quan trọng dời qua nơi khác, các gian phòng đều tắt đèn tối thui, đúng rồi, muốn dời đi, vốn người thuê nhà cũng muốn dời chỗ ở.

Đỗ Tu Nhiên dời bước chân, hướng về phía căn phòng trước kia y đã ở qua, căn phòng nằm ở phía bắc, mùa đông hệ thống lò sưởi không tốt lắm, mùa hè lại nóng, nhưng là tiền nhà so với những gian phòng khác tiện nghi hơn năm mươi đồng tiền, cũng là bởi vì ít hơn năm mươi đồng tiền, nên Đỗ Tu Nhiên mới thuê được lâu dài.

Gian phòng ở cũng không có bật đèn, đại khái cũng đã sớm chuyển đi?

Đỗ Tu Nhiên đứng ở cửa, nhìn qua gian phòng có chút ngẩn người, đứng một hồi, đến khi cảm giác lạnh, mới động đậy, chậm rãi vươn tay cầm đến cái nắm cửa, sau đó ngừng lại, dùng một chút lực, cửa bị mở ra, đồng thời phát ra một âm thanh “kẽo kẹt” cũ kĩ, già nua.

Bên trong tối ôm, Đỗ Tu Nhiên do dự mà tiến lên phía trước hai bước, vào phòng, y theo thói quen mà vươn tay bật đèn ở bên tường.

“Ba” một tiếng, đèn sáng, Đỗ Tu Nhiên thở phào một cái, khá tốt, không có bị phá hư...

Đi theo lối nhỏ hẹp, y nhẹ nhàng tiến vào bên trong, qua phòng bếp chính là phòng khách, y nhớ có một chiếc bàn gỗ, là y cùng Ngô Kình Thương dùng làm công khoá và ăn cơm, bàn gỗ rất cũ kĩ, khá tốt, khá tốt, chiếc bàn kia hiện tại vẫn còn.

Đỗ Tu Nhiên mục quang đảo xung quanh phòng, đồng dạng một chiếc giường gỗ, cùng chiếc chiếu nằm ở trên mặt đất, cùng với lúc y ra đi không có gì thay đổi, cơ hồ là không có người động qua, y cước bộ chậm rãi đi tới, tay nhẹ nhàng sờ qua cột giường, sau đó nhìn nhìn tay, nghĩ đến có lẽ dì chủ nhà thường xuyên đến quét dọn nên trên mặt không có bụi, trong phòng mọi vật đều đơn giản nhưng lại làm cho y nghĩ mà rơi lệ, chỉ có một giường lớn cùng một cái bàn, còn có một cái thùng gỗ đựng quần áo, không còn cái gì khác, góc tường còn đặt vào chai nước rỗng, Y còn nhớ rõ là trước kia Ngô Kình Thương nói lưu lại bán lấy tiền, về sau lại bị y ném ở góc tường, không nghĩ tới lại lưu cho đến bây giờ...

Ở trong phòng chậm rãi dạo qua một vòng, y nhìn về phía trước bức màn, đột nhiên phát hiện màn cửa khi nào thì bị vén lên, chẳng lẽ là dì chủ nhà? Đỗ Tu Nhiên do dự, mục quang nhìn về phía chiếc bàn, nhìn ở góc độ của hắn có thể thấy được rác nằm ở trên bàn cùng một nửa điếu thiếu đã bị hút dở, còn chưa có tắt lửa, đến gần xem, còn có chút hơi khói bay lên.

Đỗ Tu Nhiên tâm đột nhiên co rút lại, lùi một bước, không khí chung quanh đột nhiên cũng có chút lãnh ý.

Trước khi hắn đến trong lúc đó tựa hồ cũng có người ghé qua, nhưng lại hút nữa điếu thuốc, người này khẳng định không phải dì chủ nhà, bởi vì nàng căn bản không có hút thuốc, rốt cuộc là ai sẽ đến xem một căn phòng đổ nát sắp bị phá dở, yên lặng hút nữa điếu thuốc rồi rời đi?

Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm độ nhiên toát ra suy nghĩ đáng sợ, y vội vàng lắc đầu, phủ nhận, không đúng, cái kia tiểu quỷ hắn... Không có hút thuốc, điếu thuốc này... Có thể do một người qua đường mệt mỏi tiến vào nghỉ ngơi rồi lưu lại, hoặc cũng có thể là khách trọ trước kia, cũng giống  như y tới xem, thuận tiện lưu lại...

Tại lúc Đỗ Tu Nhiên không ngừng tìm kiếm các lý do để thuyết phục mình.

Cửa đột nhiên “răng rắc” một tiếng vang lên. Có một người vẫn đứng tại sau cánh cửa, lại rất cao lớn, rất đen, rất lạnh lùng, cũng rất quen thuộc...

Đỗ Tu Nhiên trong nháy mắt cảm thấy cổ họng khô khốc lợi hại, có chút không thể nói ra lời, nửa ngày mới xoay người lại mắt nhìn về hướng người kia, cố gắng nói ra câu nói đầu tiên, ách thanh nói: “Ngươi... như thế nào sẽ ở đây?”

Ngô Kình Thương đứng dựa vào vách tường vẫn chăm chú nhìn y, lại trầm mặc không nói gì.

Đỗ Tu Nhiên khẩn trương nắm chặt tay,đáy mắt có chút không biết làm sao, y nghĩ tới sẽ có một ngày hai người sẽ lại tái ngộ, nhưng mà không nghĩ tới lại là bây giờ.

“Ăn cơm rồi sao?” - Đỗ Tu Nhiên hỏi một câu.

Ngô Kình Thương còn không có nói chuyện.

Đỗ Tu Nhiên đột nhiên thấy khó chịu muốn chết, con mắt vừa chua xót vừa đau, hắn cố gắng kìm nén, cúi đầu vội vàng hướng cửa đi tới, vừa đi vừa thì thào nói: “Sắc trời không còn sớm, ta đây, đi trước...”. Lời còn chưa nói xong, tay cầm lấy nắm cửa liền bị một bàn tay nắm lại.

Người nọ lực đạo đặc biệt lớn, tựa hồ muốn đem cổ tay của Đỗ Tu Nhiên bóp nát, Đỗ Tu Nhiên lúc này sắc mặt tái nhợt, đau nhức “hừ” một tiếng.

Nghe thấy âm thanh,Ngô Kình Thương giống như chấn kinh, vội vàng rút tay lại lui về đằng sau hai bước, môi hắn động vài cái, nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào, trong ánh mắt dường như không dám tin, rồi lại tràn đầy cực đoan e ngại cùng khiếp sợ, ngay cả như vậy, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, không chớp mắt.

Đỗ Tu Nhiên thấy Ngô Kình Thương cái dạng này, trong nội tâm đau xót, cúi đầu nhìn xuống cổ tay đã bị bầm tím, nhanh chóng đút tay vào trong túi áo gió.

Lúc y rời đi Ngô Kình Thương, cũng không muốn hắn biến thành cái dạng này, hắn chính là nên trở nên càng kiên cường, càng thành thục mới đúng, mà không phải mang theo ánh mắt hoảng sợ cùng tuyệt vọng, trong nháy mắt y có chút hối hận về quyết định của chính mình, có phải y đã quá qua loa cũng quá tuyệt tình hay không?


Vì vậy y đi lên phía trước một bước, vươn tay ra nghĩ đụng vào Ngô Kình Thương, âm thanh nghẹn ngào nói: “Tiểu quỷ, nhiều năm như vậy, để cho ta nhìn xem bộ dáng của ngươi... vẫn là không thay đổi.”