[NĐNHTQV] Chương 32

0 nhận xét Posted by ,
Chương 32


Ngô Kình Thương một phen ngăn lại bàn tay của Đỗ Tu Nhiên, ánh mắt nhìn về nơi khác, nửa ngày mới lên tiếng: “Ngươi không phải ly khai? Như thế nào lại trở về?”

Đỗ Tu Nhiên xấu hổ thu hồi tay: “Ân, vừa vặn thuận đường có chuyện cần làm, cho nên nghĩ tới nhìn xem dì chủ nhà, chính là dì chủ nhà dường như không ở...”

Ngô Kình Thương xen vào lời y nói: “Phòng ở lúc này đã muốn phá dở và dời đi nơi khác...”

Đỗ Tu Nhiên trầm mặc, gật đầu nói: “Ta có nghe nói...vừa rồi nhìn lại, một chút cũng không thay đổi, thật muốn huỷ đi cũng có chút tiếc nuối...”

Ngô Kình Thương đột nhiên nắm chặt bàn tay, hắn nhìn chằm chằm một bên mặt của Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi cũng chỉ đối với phòng ở có cảm tình? Người đâu? Người ngươi có thể quên không còn một mảnh?”

Đỗ Tu Nhiên sững sờ, nhanh chóng xoay người nhìn về phía Ngô Kình Thương, y biết rõ chuyện lúc trước chính mình đột nhiên rời đi sớm muộn gì cũng phải nói ra, chính là, ngay bây giờ, tại nơi đây, làm cho y không thể nói nên lời, cũng không thể nào giải thích được với tiểu quỷ.

Đỗ Tu Nhiên có điểm không được tự nhiên nở nụ cười, y dời đi chủ đề nói: “Trong bộ đội công tác không bận rộn sao? Lần này được trở về mấy ngày?”

Ngô Kình Thương nhìn xem người trước mặt, thân hình vẫn trắng nõn gầy guộc như trước, chậm rãi nói ra: “Không biết...”

Đỗ Tu Nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ lại nói: “Ngươi chưa ăn cơm đi? Ta mời khách, tại phụ cận tìm một chỗ ăn cơm, được không?”
Ngô Kình Thương âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần, ta không muốn ăn”

Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng bước gần lại một bước nói: “Không ăn đối với thân thể không tốt, đi thôi, ta ước lượng tiền, cam đoan đủ ngươi no bụng”. Nói xong Đỗ Tu Nhiên muốn kéo đi cánh tay của Ngô Kình Thương.

Tại một khắc hai tay đụng vào nhau, Ngô Kình Thương đột nhiên giống như là nhẫn nại không được nữa, trong nháy mắt dùng lực kéo Đỗ Tu Nhiên đến vách tường bên cạnh cửa, bả vai của Đỗ Tu Nhiên đụng vào trong công tắc điện, đèn đột nhiên tắt.

Đỗ Tu Nhiên bị Ngô kình Thương dùng lực áp sát vào trong vách tường, ngực ẩn ẩn đau đớn, y thở hổn hển, lấy tay chống đỡ trước ngực người nam nhân cao lớn, có chút kinh hãi không nói ra lời.

Đỗ Tu Nhiên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Kình Thương, đôi mắt kia trong bóng đêm thoạt nhìn đỏ bừng, lúc này lại giống như một con dã thú chăm chú ngắm nhìn y.

Ngô Kình Thương gắt gao đè giữ Đỗ Tu Nhiên, cánh tay của hắn hung hăng mà nắm chặt bả vai gầy yếu của y, sờ vào đều là xương cốt, trong lòng lại khó có thể nén lại khó chịu phẫn nộ, hắn thấp giọng rít gào nói: “Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì đòi dẫn ta đi ăn cơm? Ta chính là chết đói cũng không cần ngươi trông nom, bắt đầu từ ngày ngươi rời đi, ta và ngươi đã không còn bất cứ quan hệ nào, ngươi hiểu hay không? Ngươi là người, còn ta chính là quái vật bị mọi người chán ghét, ngươi hoàn toàn không cần phải tất yếu đi trông nom ta, muốn vứt bỏ thì nên triệt để một chút, không cần phải giống như... giả mù sa mưa mà quan tâm hỏi ta ăn cơm không, có đói bụng không..., ngươi nhất định cho rằng ta những năm nay không quên được ngươi, còn nhớ rõ ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta một chút cũng không nhớ ngươi, nếu như hôm nay không phải ngươi xuất hiện ở đây, ta căn bản cũng không nghĩ đến ngươi, loại người ích kỷ như ngươi, đừng nghĩ rằng sẽ tìm được một tia hồi báo từ ta, ta không nghĩ gặp lại ngươi, một chút cũng không nghĩ...”

Ngô Kình Thương lúc này đột nhiên im lặng, hắn sửng sờ nhìn về phía cánh tay, bởi vì lúc này những dòng nước mắt nóng rực đã chảy dài trên cánh tay của hắn, cái nhiệt độ nóng rực kia trong nháy mắt đã truyền  đến đáy lòng hắn, đem trái tim hắn co rút đau đớn kịch độ.

Đỗ Tu Nhiên chảy ánh mắt run rẩy cuối đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Ngô Kình Thương, y dùng tay xiết chặt nơi trái tim, mang theo ngữ khí khàn khàn nói: “Ngô Kình Thương, ta đi, ta lập tức đi ngay, từ nay về sau ngươi sẽ không lại nhìn thấy ta nữa, ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi, coi như, coi như chúng ta cho ta bây giờ đều không quen biết qua, là người xa lạ, như vậy được không? Như vậy được a?” Nói xong y kịch liệt giãy giụa mở ra tay của Ngô Kình Thương, muốn đứng dậy chạy đi đẩy cửa.

Ngô Kình Thương đứng ở phía sau, đột nhiên giống như dã thú, một phen đem Đỗ Tu Nhiên đẩy ngã tại góc tường, hắn một mực kiềm chế đạo lực để không làm tổn thương đến Đỗ Tu Nhiên, có chút đánh mất lý tính dùng sức mạnh mạnh mẽ hôn lên nơi y đã nói ra lời lẽ làm tổn thương hắn, cũng ngăn chặn lại những lời nói mà y chưa kịp nói.

Ngô Kình Thương trong lúc hôn quá mức thú tính, nụ hôn của hắn ngông cuồng mà mãnh liệt, tình cảm của hắn cũng quá mức mãnh liệt, Đỗ Tu Nhiên không chịu nổi cũng không thể tiếp nhận nổi, y nghĩ nghiêng người đi né tránh nhưng lại bất lực, Ngô Kình Thương căn bản là không chịu buông tha y, thẳng đến khi y cảm nhận được mùi máu tươi ở trong miệng, mới dựa vào trên vách tường, có chút chán nản tuyệt vọng nghĩ, có lẽ là chính mình thiếu nợ hắn a, nếu như y cố gắng chiều theo ý hắn mà có thể trả hết nợ, nếu là như vậy, vậy đều làm theo ý hắn a.

Mùi vị trên người của Đỗ Tu Nhiên đối với Ngô Kình Thương mà nói, đã là quá mức quen thuộc, cũng quá mức ngọt ngào, cơ hồ làm hắn không thể nào khống chế được, làm hắn gần như tham lam hấp thụ hương vị trong miệng người này, cùng lúc sử dụng hai bàn tay thô ráp tham lam tiến vào trong áo gió của Đỗ Tu Nhiên, không ngừng đụng chạm đến thân thể của y, cảm xúc rất chân thật, không phải là ảo giác của hắn, cũng không phải là người nào khác, đây mới đích thực là y, là Đỗ Tu Nhiên chân chính, có thể một lần nữa được chạm vào y làm cho hắn không dám suy nghĩ đến nhiều chuyện, nụ hôn của hắn cứ thế mà hãm sâu vào trong đó, không hề đứt đoạn, môi hắn đi theo khoé miệng của y mà lần tới lỗ tai, mà khi đó hắn cảm nhận được Đỗ Tu Nhiên đang run rẩy sợ hãi, hắn cũng làm chậm lại động tác, chạm rãi hôn mút lỗ tai của y.

Hắn bắt đầu không ngừng vươn đầu lưỡi liếm đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt của y, mặn mặn, Ngô Kình Thương lại liếm thêm một lần nữa, tựa hồ như không liếm cho khô sạch tuyệt không bỏ qua.

Đỗ Tu Nhiên tâm tình vốn rất kém cỏi, nhưng là bị đầu lưỡi của Ngô Kình Thương làm cho ngứa đến không chịu được, y đưa tay chống đỡ lấy Ngô Kình Thương, hít vào một hơi, mang theo giọng mũi khàn khàn nói: “Ngươi không phải vừa nói không nghĩ gặp lại ta sao? Ta đây là loại người ích kỷ giả mù sa mưa, vậy bây giờ ngươi đang làm gì đó? Không biết bẩn?”

Ngô Kình Thương dừng miệng lại, nửa ngày, đem Đỗ Tu Nhiên ôm chặt vào trong lòng ngực, tim của hắn đập vừa vội lại nhanh, phảng phất giống như giây tiếp theo Đỗ Tu Nhiên sẽ theo bên cạnh của hắn trốn đi, sẽ không thấy, giống như từ nay về sau sẽ không thể lại tìm ra được.

Hắn buồn bực âm thanh nói: “Đều là lời nói chó má, ngươi một câu cũng đừng nghe.”

Đỗ Tu Nhiên nội tâm thở dài, sau đó chậm rãi giơ tay lên, ngay tại giữa không trung lại hạ xuống, chậm rãi vuốt ve mái tóc Ngô Kình Thương, nửa ngày y mới khẽ nói: “Tiểu quỷ, chúng ta thật sự không thể gặp lại.”

Ngô Kình Thương thân thể cương cứng một chút, nửa ngày hắn mới mở miệng ác liệt hỏi: “Là vì tên nam nhân BMWs sao?”

Nam nhân BMWs? Đỗ Tu Nhiên lập tức lắc đầu trả lời: “Cùng hắn không liên quan.”

Ngô Kình Thương ôm chặt y, do dự hỏi: “Ngươi... cùng hắn kết hôn sao?”

Đỗ Tu Nhiên sửng sờ vội vàng nói: “Làm sao có thể kết hôn? Hắn là nam nhân a.”

Ngô Kình Thương nói: “Coi như là nam nhân cũng có thể kết hôn.”

Đỗ Tu Nhiên phản bác: “Cho dù muốn kết hôn, ta cũng sẽ đi tìm nữ nhân.”

Ngô Kình Thương nói: “Ngươi gạt ta, ngươi cho tới bây giờ đều không có quen qua nữ nhân.”

Đỗ Tu Nhiên cả kinh, vội nói: “Chính là, ta không có nữ nhân, cũng không đại biểu là ta yêu mến nam nhân.”

Ngô Kình Thương trầm mặc, nửa ngày hắn mới nói ra: “Ta yêu mến nam nhân.”

Đỗ Tu Nhiên ngây dại, y không dám tin hỏi: “Ngươi như thế nào sẽ thích nam nhân? Ngươi hẳn là nên yêu mến nữ nhân, sau đó có gia đình có tiểu hài tử, sống cuộc sống như người bình thường...”

Ngô Kình Thương cắt đứt lời nói của Đỗ Tu Nhiên, hắn lạnh mặt nói: “Sau đó lại sinh ra một quái vật giống như ta? Cảm ơn, ta thà rằng không cần, trên thế giới này chỉ cần có một quái vật giống như ta là đủ rồi.”

Đỗ Tu Nhiên nội tâm có chút khó chịu, y khuyên nhủ: “Tiểu hài tử không nhất định là sẽ giống như ngươi, hơn nữa cũng không nên không cần tiểu hài tử.”

Ngô Kình Thương lại nói: “Vậy càng không tất yếu đi tìm nữ nhân,Ta đã nói qua, ta yêu mến là nam nhân, cho nên sẽ không có tiểu hài tử, nửa cái cũng không có.”

Nghe vậy, ta của Đỗ Tu Nhiên có điểm run, bỗng cảm thấy không đúng, nguyên nhân lúc trước y rời đi, là bởi vì phát hiện người trong nội tâm mình yêu mến chính là tiểu quỷ, nếu để cho tiểu quỷ này biết mình yêu mến hắn...

Y nhìn nhìn bốn phía, nhanh chóng đẩy ra Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương tay còn ôm chặt eo của y  không chịu buông tay, Đỗ Tu Nhiên dời chủ đề nói: “Ta thật sự phải đi, thời gian không còn sớm...”

Ngô Kình Thương lại đem y lại ôm gắt gao, giống như là muốn cả đời đều giam cầm y trong lòng ngực, nửa ngày, hắn mới cứng ngắc nói: “Ngươi nói, ngươi không phải là cùng nam nhân kia đã làm?”

Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong sửng sờ, đột nhiên thở phì phì đánh cho Ngô Kình Thương một cái vào đầu, mắng: “Làm cái rắm, ngươi là hổn đản, mau thả ta đứng dậy.”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong, khí tức có chút nhiệt, hắn tự cố trấn an hỏi: “Thật sự là không có cùng nam nhân làm?”

Đỗ Tu Nhiên chán nản: “Ta cũng có tôn nghiêm, Ngô Kình Thương, cho dù ngươi muốn vũ nhục ta, cũng không cần nói như vậy.”

Ngô Kình Thương thấy thế mới có thể buông lỏng, trái tim thình thịch thình thịch mới bắt đầu sống lại, cảm giác vui sướng thoải mái làm cho hắn có chút không thể chống đỡ, chỉ là ngơ ngác đứng nhìn xem Đỗ Tu Nhiên sửa sang lại quần áo, hắn biết rõ Đỗ Tu Nhiên chưa bao giờ lừa gạt hắn, y nói chưa làm qua, thì thật sự chưa làm qua, nhưng đều làm hắn nghi hoặc chính là, năm đó y tột cùng là vì chuyện gì mà rời đi chính mình?

Nhưng là bây giờ hỏi, hắn lại sợ chọc giận Đỗ Tu Nhiên, hắn nghĩ nghĩ, đứng dậy lấy tay ôm bụng nói: “Ta đói bụng.”

Đỗ Tu Nhiên đang sửa sang lại quần áo, khăn choàng cổ của Đỗ Tu Nhiên bị xé rách, cũng may là buổi tối, chỉ cần quấn hai vòng liền che lại, nghe vậy, hắn liếc mắt nhìn Ngô Kình Thương hỏi: “Ngươi không phải không muốn ăn?”

Ngô Kình Thương đỏ mặt, nhưng vẫn cố chấp nói: “Hiện tại lại muốn ăn.”

Đỗ Tu Nhiên cảm thấy y thật sự không có biện pháp, mở ra cửa, quay đầu lại nhìn hắn một cái bất đắc dĩ nói “Đi thôi.”

Ngô Kình Thương nói: “Ngươi nói ăn no bụng.”

Đỗ Tu Nhiên: “Ân, cho ngươi ăn no bụng.”

Ngô Kình Thương đi theo ở phía sau tiếp tục nói: “Muốn ăn đồ ăn ngươi tự mình làm.”

Đỗ Tu Nhiên quay đầu lại liếc mắt xem xét Ngô Kình Thương, không nể mặt nói: “Đủ chưa? Lại tiếp tục nháo thì cái gì đều không được ăn.”

Ngô Kình Thương lúc này không có lên tiếng, trầm mặc cúi đầu đi trong chốc lát, Đỗ Tu Nhiên thấy thế, thở dài, đi thong thả vài bước, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Ngô Kình Thương hỏi: “Làm sao vậy? Nói ngươi một câu ngươi lại sinh khí?”

Ngô Kình Thương đại chưởng đột nhiên dùng sức cầm ngược lại bàn tay của Đỗ Tu Nhiên, lắc đầu, nửa ngày mới nói: “Lần này, ngươi... sẽ không lại vứt bỏ ta nữa đi?”

Đỗ Tu Nhiên sửng sốt, hốc mắt có chút ẩm ướt, sau, hắn lại dùng sức nắm ngược lại tay Ngô Kình Thương, nhẹ giọng “ân” một tiếng.

Tiểu quỷ này nói cả đời cũng sẽ không cùng nữ nhân kết hôn, như vậy, hắn chính là muốn một mình cô đơn tới già, chính là nhân sinh con người quá dài, Đỗ Tu Nhiên cuối cùng cũng là không thể nhẫn tâm, nghĩ nếu quả thật chính là như vậy, thì y sẽ đi cùng tiểu quỷ này một đoạn ngắn a, hẳn đến khi hắn gặp được người chính mình yêu mến, y sẽ lại buông tay.