[NĐNHTQV] Chương 40

0 nhận xét Posted by ,
Chương 40



Cởi quần áo nữ nhân bọn họ đã từng làm qua, nhưng là cởi ra quần áo của nam nhân đối với bọn tiểu lưu manh như bọn họ vẫn là lần đầu tiên, cho nên động tác cũng chậm chạp, thêm một điều nữa dù sao lão sư này cũng là một tên nam nhân, cho dù có phản kháng đứng lên cũng không tốt đùa như nữ nhân, cũng làm bọn hắn mất chút khí lực, bất quá vài cước đi xuống nam nhân trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Chiếc áo lông bị cởi ra, lộ ra vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn, cũng thực làm vài cái tiểu lưu manh kinh diễm, còn có một âm thanh huýt sáo đứng lên.


Đỗ Tu Nhiên bị một cái tên tiểu lưu manh đạp vào eo, truyền đến từng trận đau nhức, dựa vào trên mặt bàn mà thở hổn hển, trong nháy mắt y giống như là quay lại về vài thập niên trước, loại cảm giác bị người khác bài bố khuất nhục một lần nữa dâng lên, làm cho y có cảm giác sợ hãi cùng bất lực.

Lúc này có một bàn tay sờ đến eo của Đỗ Tu Nhiên ý đồ muốn cởi bỏ dây nịt của y, Đỗ Tu Nhiên ý thức được chuyện gì liền nhanh chóng lấy tay che lại không làm cho hắn thực hiện được ý đồ của mình, tiểu lưu manh ở bên cạnh thấy y phản kháng, miệng lập tức chửi ra một tiếng liền đạp ngã y.

Phòng bọn họ đang ở là ở lầu hai, ngay cả lò sưởi cũng đều không có, phòng ở rất củ kĩ, trong phòng đều bị gió lạnh ùa vào, Đỗ Tu Nhiên lạnh run cuộn mình lại nép vào một bên bàn, khoé miệng còn chảy ra máu, mặt bị đánh cũng có chỗ bắt đầu sưng đỏ lên, trên người còn có dấu vết bị người khác kéo đi.

Có một tiểu lưu manh lấy tay sờ lên chân của Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Chân thon dài như vậy đúng là làm cho người khác có cảm giác a, nam nhân có đôi chân đẹp như vậy ta vẫn là lần đầu tiên thấy được.”

Một tên khác lại nói: “Tốt sờ nhất chính là eo, cái kia mảnh khảnh, sờ đứng lên khẳng định thoải mái.”

Tên tiểu lưu manh bên cạnh nói: “Các ngươi không phải nói không thích nam nhân sao? Cái dạng này lại có hứng thú?”

Tên tiểu lưu manh sờ chân nói: “Hắc hắc, trước lạ sau quen, ta cũng muốn thử xem làm cùng lão sư so với làm cùng nữ nhân có gì khác nhau”. Nói xong cũng muốn đi giải khai hai chân của Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên thắt lưng đau đến lợi hại, nhưng vẫn là cố gắng né người tránh qua một bên, tránh né đi bàn tay của tên tiểu lưu manh, tiểu lưu manh vuốt ve không được lập tức dùng chân ra sức đạp, đem Đỗ Tu Nhiên đạp ngã trên đất, cọ xát lên làn da của y, tạo ra thêm nhiều dấu ửng đỏ.

Lão đại Triệu Ba đi qua đẩy ra tên tiểu lưu manh, ngồi chổm xuống nhìn xem vết thương trên người của Đỗ Tu Nhiên nói: “Nếu như người hiện tại nói mật mã cho ta biết, ta sẽ cho ngươi chừa lại chút tôn nghiêm của lão sư, ngươi cũng không muốn học sinh ngươi thấy được ảnh chụp của ngươi lúc ngươi đang bị nam nhân làm đến dục tiên dục tử chứ?”

Đỗ Tu Nhiên lạnh đến run rẩy cả người, nhưng vẫn không có liếc mắt nhìn Triệu Ba một cái, y cắn chặt môi không rên một tiếng, tiền của tiểu quỷ, cho dù là một phân tiền, y cũng sẽ không giao cho bất cứ người nào, bởi vì bọn họ không xứng.

Triệu Ba ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hắn một phen nắm áo nâng lên Đỗ Tu Nhiên, hung hăng nói: “Rất tốt, như vậy ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi lưu lại một chút thể diện, chính là ngươi tự mình chuốc lấy”. Nói xong liền lấy tay nâng lên cằm của Đỗ Tu Nhiên, cường hôn đi xuống.

Ngô Kình Thương chính là dùng động tác quỷ dị đi đến trước hẻm, đứng cánh vách tường thật dày, hắn đã có thể nghe được tiếng kháng cự cùng tiếng nức nở nghẹn ngào của Đỗ Tu Nhiên, âm thanh thống khổ làm cho Ngô Kình Thương lửa giận lập tức bùng phát ra bên ngoài, hắn không hướng đến cầu thang đi đến mà trực tiếp dùng ngón tay giữa áp sát vào vách tường trong nháy mắt liền leo lên đến lầu hai, từ cửa sổ ở lầu hai hắn liền nhìn thấy được tình cảnh ở trong phòng.

Vừa thấy được sự tình cảnh trong phòng, ánh mắt Ngô Kình Thương lập tức đỏ lên, móng tay cũng không chịu khống chế lập tức duỗi ra, trong phòng chính là cảnh tượng Đỗ Tu Nhiên toàn thân điều là thương tích, giống như là búp bê vải rách nát bị người ta lôi kéo.

Hắn thậm chí thấy được Đỗ Tu Nhiên khoé miệng đều chảy máu cùng nước mắt nơi khoé mắt, tâm phảng phất giống như là bị người khác hung hăng cào xé, gân máu nơi trán đều nổi lên, đồng thời trong lúc đó, cửa sổ bị hắn một quyền đi đến đập nát, thuỷ tinh văng đầy trên mặt đất.

Hai người đứng gần cửa sổ nhất cơ hồ là không kịp phản ứng, liền bị Ngô Kình Thương một cước đạp đến bên tường, đầu xuất huyết, chết ngay lập tức.

Vài tên tiểu lưu manh còn lại kể cả Triệu Ba cùng Vu Đông, tất cả đều khiếp sợ nhìn về cửa sổ, chỉ thấy một nam nhân cao lớn, con mắt màu đỏ như máu toàn thân phát ra khí tức hung tàn, chính là vẻ mặt dữ tợn tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

Người nam nhân kia cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng hướng Triệu Ba nói: “Buông y ra.”

Tiểu lưu manh thấy đồng bạn của mình bị nam nhân này đá một cước liền xuất huyết nằm ngã trên mặt đất không rõ sống chết, tim đập có chút nhanh, nhưng vẫn là ỷ vào người đông thế mạnh, lớn tiếng nói: “Ngươi là ai? Không muốn sống nữa? Người của lão đại chúng ta ngươi cũng dám đánh? Chán sống...” - Lời còn chưa nói hết, tên tiểu lưu manh kia liền kêu thảm một tiếng, cúi người che miệng kêu rên.

Mấy người khác lập tức sợ hãi lui lại mấy bước, có chút hoảng sợ, bởi vì bọn họ vừa rồi thấy rõ ràng, người nam nhân này vừa rồi chỉ là đem một cái nắp bia trên mặt đất dùng chân đá một cái, liền đem người của bọn hắn làm gẩy hai chiếc răng cửa, loại sức mạnh này thật là không đơn giản.

Vu Đông đứng ở bên cạnh đã sớm nhận ra nam nhân này chính là Ngô Kình Thương, liền hướng vào góc tường mà trốn, trong nội tâm lại oán hận nghĩ: “Xui xẻo, đúng là oan gia ngõ hẹp, thật sự là càng ngày càng đáng sợ...”

Lão đại Triệu Ba đứng dậy cao thấp đánh giá Ngô kình Thương nói: “Tiểu tử, nếu cũng là người trên giang hồ, nói tên đi.”

Ngô Kình Thương căn bản là không có để ý đến Triệu Ba, mà là nhìn xem Đỗ Tu Nhiên ở trên mặt đất, có chút lo lắng, liền lập tức hướng bên cạnh đi đến.

Đỗ Tu Nhiên lúc này đưa lưng về phía Ngô Kình Thương, chiếc lưng mền mịn trước kia giờ đây do bị lôi kéo mà tạo nên nhiều dấu ửng đỏ, Ngô Kình Thương nhìn thấy trên mặt không giấu đi nét giận dữ, nắm chặt nắm tay, lúc này lại có một tên tiểu lưu manh ngu xuẩn dùng côn ý đồ muốn đánh về phía sau ót của Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương cũng không có né tránh, những thứ đó căn bản là hắn không để vào mắt, côn trực tiếp liền nện vào đầu hắn, côn vỡ thành hai đoạn, Ngô Kình Thương mắt đều không nháy một cái, chân cũng không có dừng lại, chỉ là vung tay một cái, liền đánh bay tên tiểu lưu manh văng ra ngoài, liền phun một ngụm máu vào tường, sau đó ngã nằm trên mặt đất co rút, miệng sùi bọt mép

Chung quanh vài người đều lập tức trợn mắt há hốc mồm, một cái vung tay đều có thể đem người đánh văng xa ba thước, cánh tay kia không biết là sử dụng bao nhiêu lực mới có thể làm được như vậy, xem ra lần này đúng là đụng phải thiết bản.

Triệu Ba trong nội tâm cũng rất khiếp sợ, hắn không nghĩ giữa đường lại nhảy ra một trình giảo kim như vậy, nhưng là hắn cũng không quá e ngại, bởi vì cho dù người lợi hại như thế nào, tốc độ cũng không nhanh bằng súng, hắn có súng nên cũng chỉ thờ ơ mà nhìn.

“Tiểu tử, cho dù ngươi đã từng luyện qua, cũng đừng đắc ý quá sớm, giải quyết ngươi chỉ cần một viên đạn mà thôi, ta xem ngươi coi như cũng là nhân tài, nếu ngươi chịu vì ta mà làm việc, ta sẽ tha cho lão sư này, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi đả thương người của ta”

Ngô Kình Thương dùng con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Triệu Ba một hồi, Triệu Ba liền cảm giác toàn thân lạnh như băng, hắn vô thức đặt tay ở trước ngực muốn móc ra súng.

Ngô Kình Thương lạnh lùng hỏi: “Là ngươi đánh y?”

Triệu Ba thấy thế liền nhìn Đỗ Tu Nhiên nằm trên mặt đất, xấu hổ cười cười nói: “Cái này chỉ là cái giáo huấn nho nhỏ thôi, nếu như ngươi chịu gia nhập vào chúng ta, tiền thuốc men ta bao hết.”

Vừa dứt lời, thân ảnh Ngô Kình Thương lập tức loé lên trực tiếp vọt lên một phen kháp trụ cổ Triệu Ba, nhanh đến mức Triệu Ba ngay cả súng đều chưa kịp lấy ra, đã bị Ngô Kình Thương kháp trụ cổ đỉnh tại trên tường, lực tay lớn đến mức Triệu Ba điều le lưỡi trợn trắng mắt, ngay tại thời điểm Ngô Kình Thương muốn đem hắn trực tiếp giết chết thì chân đột nhiên có một bàn tay nắm lấy, một âm thanh vội vàng vang lên: “Đừng giết hắn, không đáng.”

Ngô Kình Thương nghe thấy lập tức thanh tỉnh, hắn dừng lại, ném đi Triệu Ba, xoay người ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên toàn thân lạnh buốt, run rẩy đến lợi hại, Ngô Kình Thương thấy thế liền nhanh chóng đem áo lông cừu lấy đến cho Đỗ Tu Nhiên mặc vào, Đỗ Tu Nhiên ngay cả đốt ngón tay đều trắng bệch run rẩy bắt lấy quần áo trên người Ngô Kình Thương gian nan mở miệng nói: “Thẻ ngân hàng ở trên mặt bàn... cầm lấy...”

Ngô Kình Thương nghi hoặc nhìn lên thẻ ngân hàng ở trên mặt bàn, đột nhiên ý thức được chuyện gì nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Triệu Ba đang dùng tay vuốt cổ, trong mắt phát ra cực độ âm lãnh, ánh mắt mang theo sát khí làm cho Triệu Ba kìm lòng không được đánh cái rùng mình, Triệu Ba hắn coi như cũng là hỗn qua trên đường, nhưng loại người như Ngô Kình Thương, chỉ cần đứng một chỗ, toàn thân liền toát ra sát khí giết người mãnh liệt, nhiều năm như vậy hắn mới là lần đầu tiên thấy được.

Loại khí thế này không phải ai cũng có được, Triệu Ba cũng hiểu được, người này khẳng định là trải qua sinh tử nơi chiến trường, trải qua vô số chém giết, giống như những tên khủng bố chém giết ở tam giác vàng, đi lại ở đầu ngọn giáo, căn bản không phải loại người hắn có thể đụng tới, hắn cũng nghĩ thầm không may, rõ ràng trúng phải loại người này, lần này mạng đều có thể giao ra đi.

Ngô Kình Thương trong nội tâm đã sớm có ý niệm giết Triệu Ba, hắn cơ hồ muốn đem tất cả những người có mặt ở đây băm thây vạn đoạn, để hoàn lại nỗi khuất nhục mà Đỗ Tu Nhiên chịu đựng.

Ngay lúc hắn chuẩn bị duỗi ra móng tay hành động theo bản năng thì Đỗ Tu Nhiên đột nhiên ôm cổ hắn, âm thanh khàn khàn thấp giọng nói: “Đừng... đừng giết người, giết người là phạm pháp, sẽ ngồi tù, chúng ta trở về đi, nghe lời.”

Ngô Kình Thương bị Đỗ Tu Nhiên ôm lấy, muốn tránh khai là chuyện vô cùng dễ dàng, sức mạnh của người nam nhân đang ôm hắn đối với hắn chính là rất nhỏ bé không đáng kể, nhưng Ngô Kình Thương dù như thế nào cũng không thể nào hung ác xuống tay được, cánh tay của người nam nhân yếu ớt này phảng phất như là một gông xiềng vô hình vô tung nhưng lại vô cùng rắn chắc trói buộc hắn, cho dù thời điểm Ngô Kình Thương nội tâm bùng lên dục vọng giết người mãnh liệt nhất, thì  hắn trong tiềm thức chính bản thân cũng sẽ không đi tổn thương người nam nhân này.

Ngô Kình Thương dừng lại động tác, hắn do dự, cúi đầu nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên, màu đỏ trong mắt giảm đi một ít, đáy lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng không thể nào giải thích được, hắn lấy áo khoác bao trùm lấy Đỗ Tu Nhiên, sau đó ôm vào lòng, không tiếng động xoay người liền rời khỏi.

Vu Đông trốn ở góc tường thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra, đi tới cửa thì Ngô Kình Thương đột nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn về phía Vu Đông.

Lạnh lùng liếc mắt, một cái liếc mắt này cơ hồ đem Vu Đông tiến vào hầm băng, toàn thân run rẩy.

Vu Đông đặt mông ngồi dưới đất, hắn biết rõ Ngô Kình Thương kia nhất định nhận ra hắn, có lẽ tên kia đã sớm nhận ra, tên kia có hay không quay lại trả thù? Suy nghĩ này làm cho Vu Đông cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Ngô Kình Thương tránh đi vào những nơi nhiều người, theo hướng đường nhỏ ôm Đỗ Tu Nhiên một đường mà chạy như điên, hơi nóng trên người dần dần truyền đến cho người đang nằm ở trong lòng của hắn, Đỗ Tu Nhiên thân thể lạnh băng dần dần ấm lên, ỷ tại bả vai của Ngô Kình Thương nhẹ nhàng hô hấp.

Về đến nhà, Ngô Kình Thương cẩn thận mà đem Đỗ Tu Nhiên đặt ở bên giường, sau đó đi lấy khăn nóng, làm giống như Đỗ Tu Nhiên lúc trước chăm sóc hắn, giúp y lau đi những vết thương trên người.

Thấy tiểu quỷ sắc mặt tựa hồ rất lo lắng, Đỗ Tu Nhiên mở to mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, y giơ tay lên vuốt ve mái tóc của Ngô Kình Thương nói: “Ta không sao, chỗ ấy thương tích không chết được.”

Ngô Kình Thương trầm mặc buông khăn mặt, sau đó tiến đến bên miệng Đỗ Tu Nhiên hôn hôn, cảm thụ hơi thở trên môi của Đỗ Tu Nhiên, lại dùng ngón tay thương tiếc mà sờ lên khoé miệng bị thương của y, ánh mắt có chút bối rối, nếu như hắn lúc đó lại tới trễ một khắc, hậu quả hắn thực không tưởng tượng được.


Đỗ Tu Nhiên chậm rãi giơ tay lên thân thủ đặt lên bàn tay của Ngô Kình Thương đang đặt ở trên mặt y, nhìn xem Ngô Kình Thương nhẹ nhàng nói: “Tiểu quỷ, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn ngươi”. Sau đó nắm lấy bàn tay của Ngô Kình Thương nói: “Thẻ ngân hàng vẫn còn nguyên, ta không có nói ra mật mã.”

***************

Quả thực số Nhiên ca rứt nà đen đủi =''= gặp toàn gì đâu không cà