[NĐNHTQV] Chương 41

0 nhận xét Posted by ,
Chương 41



Ngô Kình Thương trầm mặc nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, đột nhiên lấy ra thẻ ngân hàng, không nói hai lời trực tiếp lấy tay bẻ thành hai đoạn, lại gộp lại bẻ thành bốn đoạn, nát không thể nát hơn được.

Đỗ Tu Nhiên thoáng cái ngây ngẩn cả người, vội vàng giãy dụa đứng lên, một phen túm lấy cánh tay của Ngô Kình Thương nói: “Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại bẻ gãy?”

Ngô Kình Thương đem thẻ tiện tay ném đi nói: “Điều là cũng bởi vì nó ngươi mới bị thương.”

Đỗ Tu Nhiên nhìn nhìn thẻ bị bẻ đoạn nằm trên mặt đất có chút đau lòng, y lẩm bẩm nói: “Ngươi là phá gia chi tử, cái thẻ này là tiền a, ngươi nói ném liền ném...”


Ngô Kình Thương một cước đem những mảnh vụ đạp đến dưới gầm giường giữ chặt không cho Đỗ Tu Nhiên xoay người, sau đó giúp đỡ cho Đỗ Tu Nhiên nằm xuống, nói: “Ngươi đừng quản này nọ, nằm xuống nghĩ ngơi.”

Đỗ Tu Nhiên mặc dù đối mặt với hành động của Ngô Kình Thương có chút bất mãn, nhưng tiểu quỷ này vừa rồi cứu y, không nghĩ chối bỏ ý tốt của hắn, liền theo động tác của hắn nằm xuống, chính là lại không buồn ngủ, nhớ tới thẻ ngân hàng bị bẻ gãy, còn có ba ngàn đồng bị đoạt đi rồi, trong lòng của y cảm thấy khó chịu, mẫu thân của học trò kia vẫn còn đang ở trong bệnh viện, không có tiền chỉ sợ không thể trị hết bệnh.

Ngô Kình Thương đem bộ dáng nhíu mày của Đỗ Tu Nhiên đều nhìn vào trong mắt, không có lên tiếng, chỉ là yên lặng giúp Đỗ Tu Nhiên đắp tốt chăn mền.

Buổi tối, Ngô Kình Thương ở tại phòng bếp lấy gạo nấu cháo, kết quả để nước quá ít, kết quả lại biến thành cơm nhão, lúc Đỗ Tu Nhiên cầm đến trong tay, nhìn xem trong chén liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương lúc này trên mặt lại có chút biểu hiện bối rối, Đỗ Tu Nhiên giãn ra lông mày, nở nụ cười, cầm qua thìa trong tay Ngô Kình Thương, múc một thìa bỏ vào trong miệng, nhai nhai.

Nửa ngày, Đỗ Tu Nhiên liền hướng Ngô Kình Thương nói: “Ân, ăn thật ngon, cho ta thêm nửa chén.”

Ngô Kình Thương vừa nghe ánh mắt sáng ngời, thấy Đỗ Tu Nhiên ăn được thật sự ngon miệng, hắn tâm đều nhuyễn mềm đi xuống, nhanh chóng tiếp nhận chén không “Ân” một tiếng, chạy như bay hướng phòng bếp lấy cơm cho Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên lần đầu tiên ăn hai chén cơm mới để đũa xuống, sau đó bước xuống giường đi dọn dẹp bát đĩa, kết quả lại bị Ngô Kình Thương ôm trở về giường.

Đỗ Tu Nhiên nói: “Chén chưa có rửa.”

Ngô Kình Thương nói: “Ta rửa.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Phòng bếp cần dọn dẹp”

Ngô Kình Thương nói: “Ta dọn dẹp”

Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Ta muốn đi xuống đất đi lại một chút.”

Ngô Kình Thương giữ chặt Đỗ Tu Nhiên lại nói: “Không được, trên người ngươi còn có miệng vết thương chưa có lành, cần nghĩ ngơi.”

Đỗ Tu nhiên nói: “Ta là nam nhân, một chút vết thương nhỏ như vậy không tính là gì.”

Ngô Kình Thương trầm mặc nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, đột nhiên đưa tay đụng nhẹ vào chỗ vết máu ứ đọng bên eo của Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên đau đến mức nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

Ngô Kình Thương nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, đừng xuống đất”

Đỗ Tu Nhiên thấy Ngô Kình Thương một mực chấp nhất như vậy, đành phải gật đầu thoả hiệp.

Ngô Kình Thương cúi người, lấy tay giúp Đỗ Tu Nhiên nhu nhu vết máu còn ứ đọng trên lưng nghĩ muốn làm cho nó mau lành, ban đầu Đỗ Tu Nhiên còn có thể chịu đựng được, nhưng là sau vài cái lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, cuối cùng thật sự là chịu không được đành rên lên một tiếng, y đem tay đặt lên tay Ngô Kình Thương nói: “Đừng xoa nữa, đau quá.”

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên thật sự là đau đớn, liền ngừng tay nói: “Xoay lưng lại cho ta xem.”

Đỗ Tu Nhiên nghiêng người tránh né, nói: “Không có gì, không cần nhìn.” Ngô Kình Thương thấy thế liền kéo lấy tay của y, chồm người qua liền xốc lên áo của y xem xét, từng khối máu ứ đọng lại nhìn rất doạ người, tất cả đều là dùng chân đá.

Xem xong, Ngô Kình Thương cả con mắt đều có thể phun ra lửa, ẩn ẩn thoáng hiện màu đỏ, hắn cắn răng lại, cuối cùng cũng không có lên tiếng, mà lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve những dấu vết kia.

Đỗ Tu Nhiên biết thân thể mình không tốt đụng chạm, đụng hai cái chính là ngay chỗ có vết máu ứ đọng, phía sau lưng có chút đau, y biết vết thương hẳn là không nhẹ, cho nên không muốn cho Ngô Kình Thương xem, sợ hắn lo lắng, tiểu quỷ này tuy là trưởng thành, nhưng có khi vẫn là hay xúc động giống như hồi bé, nếu như làm ra chuyện gì khác người liền nguy rồi.

Vì vậy, y nằm lỳ ở trên giường, an ủi: “Không có việc gì, cũng không đau cho lắm, chỉ cần hai ngày là tốt rồi.”

Vừa dứt lời, Ngô Kình Thương liền lấy tay ấn lên xoa nhẹ hai cái, lập tức đem Đỗ Tu Nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, thấy Đỗ Tu Nhiên đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Ngô Kình Thương thu tay về, đem áo của Đỗ Tu Nhiên kéo xuống, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Đỗ Tu Nhiên vội vàng quay đầu lại hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Ngô Kình Thương nửa ngày mới xoay người nói: “Ta đi lấy nước cho ngươi uống”

Đỗ Tu Nhiên thấy sắc mặt của Ngô Kình Thương không có gì khác thường, liền a một tiếng, nhẹ gật đầu, Đỗ Tu Nhiên trong lòng một mực bất an, y hiểu rõ tiểu quỷ này, tiểu quỷ này trong mắt có ràng có phẫn nộ, trong nội tâm có tức giận, nhưng mà trước mặt y lại một mực biểu hiện bộ dáng vô cùng bình tĩnh, như vậy lại càng khác thường, tiểu quỷ từ nhỏ đã đều một mực bảo vệ không để y bị thương, bình thường cho dù y bị một vết thương nhỏ, hắn cũng sẽ bảo hộ chặt chẽ, đến trường thì lại sợ y đạp xe mệt mỏi, hắn nho nhỏ vóc dáng liền một mực đạp xe chở y đi học bốn năm liền, lần này y bị người khác đánh thành như vậy, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, theo hắn ánh mắt khác thường Đỗ Tu Nhiên có thể nhìn ra, cho dù hắn nguỵ trang cỡ nào cũng vô dụng.

Buổi tối trước khi ngủ Đỗ Tu Nhiên gọi Ngô Kình Thương lại nói: “Buổi tối ta sợ lạnh, hai ta cùng nhau ngủ đi.”

Ngô Kình Thương ban đầu là sửng sốt, sau lại cự tuyệt nói: “Ngươi có thương tích, ta ngủ cạnh lại sợ đụng phải miệng vết thương của ngươi.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Không có việc gì, ngươi ngủ bên cạnh ta có thể an tâm mà ngủ.”

Ngô Kình Thương trầm mặc nhìn vào Đỗ Tu Nhiên, còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng là chỉ nhẹ gật đầu.

Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài.”

Ngô Kình Thương lắc đầu nói: “Giường của ngươi, ngươi ngủ bên trong, ta nằm bên ngoài có thể che chở cho ngươi.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Không cần, ta nằm ở bên ngoài ban đêm đi toilet cũng thuận tiện, ngươi ngủ bên trong đi.”

Ngô Kình Thương cuối cùng vẫn là nghe lời của Đỗ Tu Nhiên ngủ ở bên trong, nhưng là đem Đỗ Tu Nhiên ôm thật chặt, sợ y rơi xuống đất.

Đỗ Tu Nhiên một mực không dám ngủ, y trầm tư suy nghĩ, hai ngày này hẳn là nên xem chừng tiểu quỷ, không thể để cho hắn có cơ hội đi ra ngoài, chờ thêm vài ngày thương thế của y tốt lên, tiểu quỷ nội tâm cũng sẽ không khó chịu, cũng sẽ không đi tìm những người kia gây phiền phức.

Mãi cho đến khi hơn nửa đêm, Đỗ Tu Nhiên một mực kiên trì chống đỡ, nhưng lại quá buồn ngủ, tăng thêm thân thể đau nhức mệt mỏi, nhất thời nhịn không được mơ mơ hồ hồ mà ngủ.

Ngô Kình Thương nằm ở sau lưng đột nhiên lại mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt kia trong đêm tối lại phá lệ làm cho người khác phải sợ hãi, hắn dùng tay ấn ngay huyệt phong trì* phía sau cổ của Đỗ Tu Nhiên, một lát sau, Đỗ Tu Nhiên lâm vào ngủ say, nửa ngày sau, hắn rút tay ra nhẹ nhàng xuống giường, trước khi đi hắn lại do dự, xoay người tại trên môi của Đỗ Tu Nhiên hôn một cái, mới xoay người rời đi.

*Huyệt phong trì: Phong trì là huyệt thuộc Kinh Túc thiếu dương Ðởm, hội với Dương duy mạch. Có vị trí nằm ở chỗ hõm nhất sau gáy. Có tác dụng khu phong, giải biểu, sơ tà, thanh nhiệt, thông nhĩ (làm tỏ tai - tăng thính lực), minh mục (làm sáng mắt - tăng thị lực). Thường được áp dụng chữa các bệnh cảm mạo, hoa mắt, chóng mặt, các bệnh về mắt, bệnh về tai... Kinh nghiệm của tiền nhân phối hợp với huyệt Khúc trì để chữa đau đầu, huyết áp cao, bệnh về thần kinh...

Hắn không có đi từ cửa chính, mà là kéo ra cửa sổ, xoay người phóng ra ngoài, dùng móng tay bám vào trong tường nhảy vài cái liền xuống tới dưới lầu, trong đêm tối thân ảnh hắn chạy trốn cực nhanh, phảng phất giống như một con báo bước đi không mang theo tiếng động

Triệu Ba cùng Vu Đông tại trong phòng ktv uống rượu, Triệu Ba cơ hồ là say mèm, còn Vu Đông ở bên cạnh lại có tâm sự nặng nề, cũng không có uống quá nhiều.

Trong phòng có dàn âm thanh, nhưng hai người đều không có ca hát.

Vu Đông nói: “Lão đại, trời không còn sớm, nên trở về thôi.”

Triệu Ba sờ lên cổ nói: “Mẹ kiếp, trở về cái rắm, hôm nay ta muốn uống một trận thoải mái, ngươi cũng không chuẩn đi.” Nói xong lại kêu thêm một tá bia.

Vu Đông thấy thế đành phải mở hai chai nói: “Lão đại, nếu không hay là hai chúng ta đi ra ngoài trốn a, người kia chúng ta không thể trêu vào, nghe nói đã từng đi bộ đội đặc chủng hai năm, hơn nửa còn là...”

Triệu Ba sau khi nghe xong chính là trừng mắt liếc Vu Đông, đớt đớt giọng nói ra: “Trốn cái gì mà trốn? Nói cho ngươi biết, Triệu Ba ta phúc lớn mạng lớn, căn bản không cần trốn, có cái gì phải trốn? Ta ở lại đây, hắn có thể làm thế nào? Ngươi như vậy lại nhát gan, chỉ là một tiểu binh bộ đội đặc chủng ngươi lại sợ thành như vậy? Hắn có cái gì đặc biệt hơn người?”

Vu Đông nói: “Lão đại, ta không phải là có ý này...” - Thấy Triệu Ba trừng mắt nhìn mình, liền im miệng, buồn bực âm thanh nhấp một ngụm bia, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Kỳ thật là Vu Đông khi còn bé luôn tiềm cớ để gặp mặt kiếm chuyện với tiểu quái vật kia, gây phiền phức cho tiểu quái vật, về sau lên cao trung, hai người gặp lại, lần thứ nhất đánh nhau, chính là hắn thua thảm bại mà kết thúc trận đấu, về sau hắn biết được Đỗ Tu Nhiên kia cùng Ngô Kình Thương ở chung một chỗ, hắn còn tìm người đến trường học của Đỗ Tu Nhiên khắp nơi nói xấu y, hắn nói một cái học trò ngoan lại cùng một tên lưu manh cùng nhau làm loạn.

Mặc dù khi đó cho tới bây giờ Đỗ Tu Nhiên vẫn không có cùng Ngô kình Thương nói qua, nhưng là Ngô Kình Thương đứng ở cửa trường nghe được các học sinh khác đồn đại không tốt về Đỗ Tu Nhiên, trước kia Vu Đông đi tìm Ngô Kình Thương gây phiền phức, Ngô Kình Thương cũng sẽ không quan tâm, sẽ không mang thù, nhưng là bởi vì việc tin đồn xấu của Đỗ Tu Nhiên, Ngô Kình Thương liền đem đám người của Vu Đông đánh cho mặt mũi bầm dập, hơn nữa đi đường gặp mặt liền đánh, cách ba đến năm ngày liền đánh một trận, cuối cùng bọn người của Vu Đông thật sự bị đánh đến sợ hãi, cho nên bọn Vu Đông mới đành đi tìm nơi khác để mở rộng địa bàn, cho nên những năm này hắn đối với Ngô Kình Thương vẫn là mang theo nỗi sợ hãi trong lòng, thủ đoạn đánh người năm đó của Ngô Kình Thương hết sức lợi hại, cũng không biết là học của ai.

Triệu Ba thấy Vu Đông không nói lời nói, liền một phen đẩy Vu Đông một cái, liền lớn tiếng nói: “Con mẹ nó, ngươi đừng ở trước mặt lão tử làm bộ dáng chết cha chết mẹ, như thế nào? Một tiểu tử ở bộ đội đặc chủng sẽ đem ngươi làm sợ tới mức rơi đản (trứng) ? Ngươi xem cái con gấu đen kia, ta cho ngươi biết, lão tử lúc ấy là cho hắn mặt mũi, nhìn hắn là một nhân tài, có lẽ về sau sẽ có tác dụng, nếu ta móc ra súng chỉ cần cho hắn một phát, thì hắn hiện tại đã là người chết ngươi biết không?”

Vu Đông miễn cưỡng cười nói: “Lão đại, ngài nói rất đúng, tiểu tử kia so với ngài, thật là không đáng nhắc tới.”

Triệu Ba vừa nghe vậy liền thoải mái, đứng dậy dưới chân lảo đảo nói: “Ngươi đừng sợ, hắn nếu dám... đến nữa, ta nhất định một phát giết chết hắn, còn cái lão sư da mềm mịn kia, không có thượng được thật đáng tiếc, ngày nào đó để ta bắt được, nhất định phải làm một trận sảng khoái, hiện tại nhớ lại thân thể kia thật mê người a, ta cho ngươi biết Vu Đông, làm nam nhân rất sướng a, so với nữ nhân càng thoải mái hơn nhiều, ngươi chưa từng nghe qua một câu? Nam nhân làm nam nhân mới chân chính là nam nhân, đến, uống...” - Nói xong liền đem chén rượu ở trong tay uống một ngụm cười ha ha.

Lúc này, sau lưng Triệu Ba đột nhiên có một bóng dáng loé lên, mang theo một trận gió, Vu Đông kinh hãi lập tức đứng lên, hắn chứng kiến sau lưng Triệu Ba có cặp mắt màu đỏ đang theo dõi hắn.

Vu Đông lui một bước chỉ vào Triệu Ba vẫn chưa nói gì, Triệu Ba lúc này vẫn chưa có phát giác, hắn thấy bộ dáng hoảng sợ của Vu Đông, cảm thấy thật buồn cười, hắn nói: “Tiểu tử ngươi kinh nghiệm quá ít, nếu muốn có nhiều cảm giác đa dạng hơn, tốt, chờ ta đem lão sư kia tới tay, ca cho ngươi kiến thức được làm như thế nào đùa một nam nhân, chẳng những làm còn có thể đem hắn làm đến thích, gào khóc kêu to...” - Lời còn chưa nói hết, liền có một bàn tay hung hăng kháp trụ hàm của hắn, sau đó trực tiếp kéo tới chỗ TV.

Một nam nhân hơn bảy mươi lăm kg lại bị người khác xem như tấm vải rách giống nhau mặc cho người khác định đoạt, không thể phản kháng, không hề có đường sống.

Triệu Ba cái cằm bị kháp trụ lại nói không ra lời, vẻ mặt kinh hoảng, người đứng trước mặt hắn cũng chính là nam nhân buổi chiều đã nhảy từ cửa sổ lầu hai tiến vào.

Lúc này Ngô Kình Thương chính là vẻ mặt dữ tợn nhìn xem Triệu Ba, nói: “Súc sinh, bất quá ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó”. Nói xong hắn liền dùng lực một quyền nện vào bụng của Triệu Ba, máu cơ hồ theo miệng của Triệu Ba phun ra thành vũng, nhưng là Ngô Kình Thương nắm trụ răng hàm của Triệu Ba, làm cho nó khép lại nên căn bản máu trong miệng Triệu Ba không thể phun ra, cuối cùng chỉ là chảy ra từ khoé miệng, một quyền này cơ hồ đem nội tạng của Triệu Ba làm nát, Triệu Ba chính là muốn cầu xin, nhưng kịch liệt đau nhức làm cho lời cầu xin của hắn không thể nào nói ra miệng được liền bị máu trong thân thể dồn nén đến chết.

Ngô Kình Thương thả ra Triệu Ba, cúi đầu lấy tay xoa xoa lên quần áo của Triệu Ba, Thi thể của hắn lập tức theo màn hình TV ngã quỵ xuống, lại nhìn trên màn hình TV, trên mặt dầy của thuỷ tinh đồng dạng như mai rùa nứt ra nhìn không ra bộ dáng.

Ngô Kình Thương trở lại liếc mắt nhìn Vu Đông, Vu Đông lúc này chỉ còn thiếu chút nữa là có thể đi đến cửa phòng, cặp mắt màu đỏ kia, cái chết thảm hại của Triệu Ba, hắn điều nhìn thấy, trái tim nhảy lên kịch liệt, hắn biết rõ kế tiếp chính là mình, thấy Ngô Kình Thương quả nhiên hướng bên này đi tới, hắn nhanh chóng lớn tiếng nói: “Ngô Kình Thương, a không không, Thương ca, ngươi trước tiên hãy nghe ta nói, chuyện bắt Đỗ Tu Nhiên vào buổi chiều, ta thật sự một chút cũng không biết, hơn nữa ta cũng không có đánh qua Đỗ Tu Nhiên, không tin ngươi đi về hỏi hắn, ngươi hỏi hắn sẽ biết...”

Ngô Kình Thương vẫn là vẻ mặt không có biểu tình, móng tay vươn dài ra chỉ vào Vu Đông.

Khi còn bé Vu Đông chỉ cần nhìn thấy móng tay của hắn sẽ bị doạ muốn chết, hiện tại móng tay càng ngày càng dài càng khủng khiếp, Vu Đông bị doạ đến hồn lìa khỏi xác, một cử động nhỏ cũng không dám, bối rối nói ra: “Ngô Kình Thương ngươi, ngươi đừng giết ta, ngươi quên lời nói của Đỗ Tu Nhiên sao? Hắn không cho ngươi giết người, ngươi nếu giết người, nhất định ngồi tù, ngươi ngồi tù Đỗ Tu Nhiên phải làm sao bây giờ? Nếu từ nay về sau có người khi dễ hắn, ai sẽ bảo vệ hắn?”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong híp mắt nhìn về phía Vu Đông, từ từ dừng lại cước bộ.

Vu Đông thấy có đường sống, nhanh chóng thở hổn hển, mở miệng nói: “Buổi chiều chính là Triệu Ba bắt Đỗ Tu Nhiên, ngươi hiện tại đem hắn giết, coi như đã trả được thù cho Đỗ Tu Nhiên, hẳn là đủ, ngươi hiện tại giết chính là lão đại của khu này, đây chính là đại sự, nếu có người truy cứu tới, ngươi cho dù là không ngồi tù thì cũng phải bỏ trốn, đến lúc đó Đỗ Tu Nhiên khẳng định biết ngươi đã giết người, hắn sẽ nhìn ngươi như thế nào? Nói sau, đám người kia nếu muốn trả thù, ngươi có thể trốn, nhưng còn Đỗ Tu Nhiên có thể trốn sao? Thân thể của hắn cũng không thể chịu đựng được bị một đám người lăn qua lăn lại, ngươi ở trong dong binh đoàn, cũng đã chứng kiến được kết cục của những người bị bắt, ngươi muốn cho Đỗ Tu Nhiên trải qua những chuyện giống như vậy? Nếu như ngươi không giết ta, thì ngươi không cần lo lắng những chuyện này, ta có thể giúp ngươi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, ngươi lại có thể cùng Đỗ Tu Nhiên bình thản, ngọt ngào mà sống, không cần ngồi tù, Đỗ Tu Nhiên cũng sẽ không biết ngươi giết Triệu Ba, dùng một mạng của ta đổi lại cũng sống yên tĩnh của hai người, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vu Đông, hừ một tiếng nói ra: “Lão bà cùng hài tử của ngươi ở tòa nhà phòng 301, ta đã thấy qua.”

Vu Đông sau khi nghe xong sắc mặt đại biến, chuyện hắn kết hôn không có mấy người biết, bởi vì là lưu manh trên đường, thường xuyên gây thù chuốc oán với người khác, cho nên sợ bị trả thù, nên không có công khai chuyện hắn kết hôn, rất ít người biết, hắn không biết làm sao Ngô Kình Thương lại biết những chuyện này, nhưng Ngô Kình Thương giọng điệu mang theo uy hiếp thì hắn rất rõ ràng.

Vu Đông người này mặc dù tâm ngoan thủ lạt, những đối với lão bà cùng hài tử của mình thì đối xử rất là tốt, hắn có chút chán chường cúi đầu nói: “Ngươi đừng thương tổn bọn họ...”

“Đỗ Tu Nhiên không có việc gì, bọn họ cũng vô sự, trái lại ngươi tự hiểu, cho dù là chân trời gốc biển ta cũng nhất định tìm được bọn họ, ngươi nhớ kỹ”. Ngô Kình Thương lạnh lùng nói.

Vu Đông vẻ mặt buồn rầu, gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Ngô Kình Thương lúc này mới cúi đầu thu hồi móng tay nói: “Đem ba ngàn đồng các ngươi đoạt được đưa lại đây.”

Vu Đông nghe xong nhanh chóng móc móc da từ trong túi quần ra ném tới nói: “Bên trong còn khoảng ba ngàn...”

Ngô Kình Thương hừ lạnh một tiếng, mang theo bóp da liếc mắt nhìn Vu Đông một cái liền nhảy cửa sổ mà đi.

Vu Đông ỷ tại bên tường nửa ngày mới khôi phục được khí lực, nhìn xem Triệu Ba nằm trên mặt đất tắt thở đã lâu, nhịn không được tiến lên đạp một cước: “Mẹ kiếp, ngươi thật là đáng chết, tất cả điều do ngươi làm hại.”

Ngô Kình Thương cầm lấy bóp da trong đêm tối chạy như điên, đi tới dưới lầu, cũng không có đi lên thang lầu, mà là sưu một tiếng liền phóng lên cửa sổ lầu bốn, mở cửa sổ đi vào phòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, trở lại chậm rãi đóng cửa sổ, nhanh tay nhanh chân đi vào phòng ngủ của Đỗ Tu Nhiên.


Đỗ Tu Nhiên còn đang ngủ, Ngô Kình Thương ngồi xổm một bên giường nhìn một hồi, nửa ngày mới bò lên giường, đem Đỗ Tu Nhiên chậm rãi ôm vào trong ngực, yêu thương hôn vài cái, liền cùng Đỗ Tu Nhiên một chỗ nặng nề ngủ.

****************

*bật ngón cái* Thương ca quá ngầu lun