[NĐNHTQV] Chương 42

0 nhận xét Posted by ,
Halloween vui vẻ nha~~


Chương 42



Đỗ Tu Nhiên trên người có thương tích, liền xin phép trường học nghỉ dạy vài hôm, nghỉ ngơi hai ngày có thể chậm rãi đi xuống đất, còn có thể giúp Ngô Kình Thương làm cơm, dọn dẹp phòng một chút.

Đỗ Tu Nhiên yêu thích sạch sẽ, phòng bếp bình thường y đều làm cho sạch sẽ gọn ràng, chính là sinh bệnh hai ngày liền bị Ngô Kình Thương làm cho bề bộn bẩn thỉu, nhịn không được liền thừa dịp Ngô Kình Thương đi ra bên ngoài mua thức ăn, liền cắn răng đi xuống giường dọn dẹp, bát đũa cũng rửa sạch.

Ngô Kình Thương trở về thấy được, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng về sau mỗi lần sử dụng xong phòng bếp điều lau chùi cho sạch sẽ, không cho Đỗ Tu Nhiên có cơ hội đi xuống đất làm việc.


Nghĩ ngơi ba bốn ngày, tuy rằng trên người còn dấu vết, nhưng trên cơ bản đã hết đau, Ngô Kình Thương cũng không tiếp tục kiên trì xuống dưới, mấy ngày nay thật sự cũng làm khó hắn.

Buổi tối Đỗ Tu Nhiên đi xuống phòng bếp lấy ra rau chân vịt rửa sạch sẽ, sau đó rửa nồi, bỏ trứng gà vào, làm món súp trứng.

Món súp đang nấu, tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên, Đỗ Tu Nhiên điều chỉnh lửa nhỏ lại rồi đi ra phòng khách tiếp điện thoại, nguyên lai là Tiền Viễn gọi tới, hỏi y gần nhất công việc như thế nào.

Ngô Kình Thương đẩy cửa tiến vào thì chứng kiến Đỗ Tu Nhiên đang ngồi trên ghế salon nghe điện thoại cười đùa, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng cười lớn của Tiền Viễn truyền ra từ trong điện thoại. Ngô Kình Thương lông mày chau lại, yên lặng cởi áo khoác, mắc vào giá áo.

Đỗ Tu Nhiên nghe được tiếng mở cửa, thấy được Ngô Kình Thương trở về, liền cùng Tiền Viễn nói vài câu liền cúp máy.

Đỗ Tu Nhiên đứng dậy hỏi: “Thẻ tín dụng làm lại được chưa?”

Ngô Kình Thương cúi đầu “Ân” một tiếng, sau đó từ từ đi đến bên người của Đỗ Tu Nhiên, đôi mắt trầm xuống sâu không thấy đáy, hỏi: “Vừa rồi ngươi cùng ai nói chuyện điện thoại?”

Đỗ Tu Nhiên giúp Ngô Kình Thương săn lên tay áo nói: “A, là Tiền ca, mới vừa trong điện thoại có nói qua công ty của hắn chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở bên D thị, muốn ta đi hỗ trợ, nói là tiền lương gấp năm lần trường học...”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, nhìn y thăm dò rồi mới nói: “Ngươi muốn đi?”

Đỗ Tu Nhiên dừng lại động tác nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật, đãi ngộ hắn đưa ra thật không sai, tiền phòng có thể nhanh chóng trả hết.”

Ngô Kình Thương trong ánh mắt hiện lên một tia không vui nói: “Không chuẩn cho ngươi đi, tiền phòng còn thiếu có thể lấy tiền của ta trả.”

Đỗ Tu Nhiên nhìn về phía Ngô Kình Thương, nửa ngày mới nở nụ cười nói: “Ta sao có thể dùng tiền của ngươi?”

Ngô Kình Thương nói: “Vì cái gì không thể dùng? Ta đưa thẻ ngân hàng cho ngươi chính là muốn ngươi dùng a”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Tiền của ngươi đều là từ trong công tác nguy hiểm mà kiếm được, ta không thể dùng , từ nay về sau chính ngươi giữ lại mà dùng.”

Ngô Kình Thương nắm chặt nắm tay nói: “Tiền của tên họ Tiền kia ngươi vì cái gì có thể dùng, còn tiền của ta thì không được?”

Đỗ Tu Nhiên giải thích nói: “Ta chính là đi là công tác bên Tiền ca, tiền đó là do ta công tác mà kiếm được, ngươi không cần nói chuyện không có đạo lý như vậy.”

Ngô Kình Thương ngữ khí buồn bực nói: “Tiền ca Tiền ca, ngươi vì cái gì luôn kêu hắn thân thiết như vậy, chính là luôn kêu ta tiểu quỷ tiểu quỷ!”

Đỗ Tu Nhiên sửng sốt sau lại nói ra: “Tiền Viễn so với ta lớn hơn, ta lễ phép nên gọi hắn một tiếng Tiền ca, ngươi với hắn không giống, ngươi so với ta nhỏ hơn, ta lại từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, không gọi ngươi tiểu quỷ thì gọi ngươi là gì?”

Ngô Kình Thương không phản bác được, liền cúi đầu dùng môi ngăn chặn miệng của Đỗ Tu Nhiên, hồi lâu mới nói: “Cái gì gọi là ngươi xem ta lớn lên? Ta chỉ nhỏ hơn ngươi ba tuổi.”

Đỗ Tu Nhiên bị hắn hôn thở không nổi, thở hổn hển đứt quãng nói: “Nhỏ hơn ba tuổi cũng là nhỏ, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Ngô Kình Thương đem Đỗ Tu Nhiên áp đảo trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi đừng nghe điện thoại của họ Tiền kia nữa, cũng không chuẩn gặp mặt hắn.”

Đỗ Tu Nhiên nghe vậy liền đẩy ra Ngô Kình Thương nói: “Cái này ta không thể nghe theo ngươi được.”

Ngô kình Thương giữ chặt Đỗ Tu Nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi liền như vậy mà thích hắn? Tiền của hắn ngươi có thể dùng, tiền của ta ngươi lại không thể dùng, ngươi cùng hắn nói chuyện điện thoại còn có cười cười nói nói, còn cùng ta sẽ chỉ là tiểu quỷ tiểu quỷ, ta làm cho ngươi chướng mắt sao?”

Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong có chút ngoài ý muốn, y nói: “Tiền ca hắn chỉ là quan tâm ta giống như anh em trong nhà thôi, mà ngươi cùng hắn bất đồng, ta và ngươi là bạn bè, cùng hắn không giống nhau, không thể đem đi so sánh với nhau được.”

Ngô Kình Thương thân thể cứng đờ, hắn nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, đột nhiên lớn tiếng nói: “Bạn bè? Tại trong lòng ngươi chúng ta chỉ là bạn bè? Ngươi luôn nghĩ như vậy?”

Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô kình Thương ánh mắt đã hiện lên vẻ tức giận, ánh mắt liền trốn tránh, hồi lâu mới nói: “Cho dù là bạn bè, tiền cũng là dùng riêng.”

Ngô Kình Thương nhìn Đỗ Tu Nhiên nửa ngày, đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, không nói hai lời liền một phen ôm lấy y, không chút do dự hướng phòng ngủ đi đến.

Đỗ Tu Nhiên kinh hoảng nói: “Ngươi làm gì?”

Ngô Kình Thương mặt lạnh cúi đầu nhìn xem Đỗ Tu Nhiên nói ra: “Ta không nghĩ cùng ngươi chỉ làm bạn bè.”

Đỗ Tu Nhiên ngơ ngẩn.

Ngô Kình Thương đem Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng đặt ở trên giường, hắn nhìn Đỗ Tu Nhiên rồi nói: “Ta nghĩ cùng ngươi kết hôn.”

Những lời này giống như một nhát búa nện vào trong nội tâm của Đỗ Tu Nhiên, làm cho y khiếp sợ không nói nên lời.

Ngô Kình Thương lấy tay cởi ra quần áo của Đỗ Tu Nhiên thấp giọng nói: “Nếu như chúng ta kết hôn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau, ngươi có thể quang minh chính đại mà dùng tiền của ta kiếm được, cũng có thể một mực chăm sóc ta.”

Đỗ Tu Nhiên nghe vậy đột nhiên nắm lấy cổ tay của Ngô Kình Thương nói: “Ngươi, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ta là nam nhân, ta...”

Ngô Kình Thương ngắt lời y nói: “Ta thích ngươi, mặc kệ ngươi có phải là nam nhân hay không”

Đỗ Tu Nhiên dời đi ánh mắt nói: “Có lẽ ngươi bây giờ chỉ là nhất thời cao hứng...”

“Không có”. Ngô Kình Thương lắc đầu nói, bàn tay nắm chặt bàn tay của Đỗ Tu Nhiên, hắn cúi thấp người nói: “Không phải ta nhất thời cao hứng, còn nhớ rõ lúc trung học, lần đầu tiên ngươi giúp ta làm?”

Đỗ Tu Nhiên mơ hồ còn nhớ rõ, đó là mùa hè, y đang dạy tiểu quỷ làm bài tập thì đột nhiên tiểu quỷ có phản ứng. Lúc đó y dạy tiểu quỷ phải làm như thế nào để tự mình lấy tay làm, bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy rất không bình thường, lúc đó tại sao y lại làm ra chuyện đó được.

Thấy Đỗ Tu Nhiên sắc mặt trở nên ửng đỏ, Ngô kình Thương dùng tay vuốt ve mặt của y nói: “Từ lúc đó ta đã biết ta thích ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi tắm rửa sẽ có suy nghĩ đem ngươi áp đảo, muốn ngươi...”

Đỗ Tu Nhiên bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Ngô kình Thương, nghĩ đến điều gì rồi bối rối nói: “Cái kia, súp trong phòng bếp hình như đã chín, ta đi nhìn xem”. Nói xong liền muốn đứng dậy, Ngô Kình Thương đưa tay đè y lại, theo dõi ánh mắt của y, cũng chậm rãi tiến đến bên môi y, Đỗ Tu Nhiên sửng sờ nhìn xem Ngô Kình Thương, ánh mắt mang theo chấp nhất cùng dục vọng, đâm vào y làm y toàn thân đều không được tự nhiên.

Người nam nhân này, cả kiếp trước lẫn kiếp này, trừ bỏ đối với ăn uống đặc biệt chấp nhất, thì hắn chưa từng muốn qua bất luận cái gì, vô luận Đỗ Tu Nhiên cho hắn làm cái gì, làm đồ ăn gì, mua quần áo gì, hắn chưa từng có yêu cầu.

Không nghĩ tới chính là, qua nhiều năm như vậy hắn lần đầu tiên mở miệng muốn thứ gì đó, lại là chính y.

Đỗ Tu Nhiên đột nhiên vươn tay ra giữ chặt Ngô Kình Thương, lại nói không ra lời, y biết rõ tính cách của tiểu quỷ này, rất thẳng thắng, chưa bao giờ nói quanh co lòng vòng, cũng sẽ không nói dối.

Ngô Kình Thương lấy ra tay của Đỗ Tu Nhiên, không ngừng hôn lên cổ của Đỗ Tu Nhiên, hắn thấp giọng thở phì phò ngẩng đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Tu Nhiên, cho ta, cầu ngươi...”

Đỗ Tu Nhiên nằm ngửa ở trên giường, nhìn xem Ngô Kình Thương trong đáy mắt có bất an cùng khẩn cầu, y vươn nhẹ nhàng tay vuốt ve gương mặt của Ngô Kình Thương, nửa ngày, mới do dự nhẹ gật đầu.

Ngô Kình Thương lập tức mừng rỡ như điên, hắn vốn có thể dùng sức mạnh đối với Đỗ Tu Nhiên, nhưng là hắn có thể thương tổn bất cứ ai trên thế giới này duy nhất chỉ có y là hắn không thể nào xuống tay được, càng thêm không nghĩ làm y khóc, cho nên hắn một mực nhẫn lại hết thảy, chậm chạp chờ đợi giây phút người nam nhân này gật đầu đồng ý với hắn.

Hắn đè thấp thân thể ôm chặt lấy Đỗ Tu Nhiên, dùng sức hôn y, nụ hôn mang theo tất cả nhiệt tình cùng yêu thương lưu luyến của hắn đối với người nam nhân này.

Y phục của hai người từng cái từng cái được cởi ra rơi trên mặt đất.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc ồ ồ của Ngô Kình Thương, cùng tiếng rên rỉ trầm thấp của Đỗ Tu Nhiên.

“Đừng, tiểu quỷ, đừng đụng chỗ đó”. Đỗ Tu Nhiên có chút kinh hoảng nói.

“Ngô, vậy phải làm ở đâu?”. Ngô Kình Thương dừng lại động tác ngón tay, khẩn trương hỏi.

“Còn... có thể tiếp tục, đừng vào sâu quá, ta chịu không được.” Đỗ Tu Nhiên ngửa đầu ửng đỏ mặt nói nhỏ.

“Đau không? Thực xin lỗi...”Ngô Kình Thương nghe được Đỗ Tu Nhiên rên rỉ thống khổ, nhịn không được lại cảm thấy áy náy.

“Không có, không có, ta chịu được, ta chịu được, đừng ngừng...” Đỗ Tu Nhiên run rẩy thân thủ kéo lấy cánh tay của Ngô Kình Thương.

Qua một hồi kịch liệt, Đỗ Tu Nhiên toàn thân đều là mồ hôi, y giãy giũa đứng dậy muốn đi tắm rửa, nhưng chân lại mềm nhũn, Ngô Kình Thương đi qua một phen ôm lấy Đỗ Tu Nhiên hướng phòng tắm đi đến.

Đỗ Tu Nhiên dựa người vào trong bồn tắm, Ngô Kình Thương ở phía sau giúp y chà lau thân thể.

“Nơi đó... không cần rửa... ta có thể tự mình...” - Đỗ Tu Nhiên mặt mày đỏ ửng, quay đầu lại bắt lấy cánh tay của Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương lúc này đang giúp y rửa sạch nơi đó. Có lẽ là do vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, nơi đó màu sắc phấn hồng, hấp dẫn kích thích Ngô Kình Thương, làm hắn kìm lòng không được lại đứng lên.

Đỗ Tu Nhiên cơ hồ cảm giác được Ngô Kình Thương biến đổi, y quay đầu lại cả kinh nói: “Tiểu quỷ, ngươi...”

Ngô Kình Thương ngồi ở phía sau ôm thật chặt eo của y, sợ y trượt chân, vừa động vừa dùng âm thanh thật có lỗi nói: “Ta thật sự nhịn không được...”

Đỗ Tu Nhiên thân thể trắng nõn mang theo bọt xà phòng cùng nước đọng trên người, đốt ngón tay nắm chặt thành bồn tắm trở nên trắng bệt, trong miệng nhịn không được phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ vụn.

Vật kia của tiểu quỷ quá lớn, hơn nữa lại vô cùng cứng rắn, động vài cái liền làm xương sống cùng thắt lưng y đều mềm nhũn, lại dùng thêm một chút lực, thân thể y thật sự cảm giác giống như hắn xuyên xỏ qua, cảm giác kia làm cho y vô cùng sợ hãi cùng khó chịu nhưng lại mang theo một chút khóai cảm kích thích y.

Đỗ Tu Nhiên hai chân đều run rẩy đứng không vững, nếu không có Ngô Kình Thương ôm eo y, y có khả năng đã trượt té trên mặt đất.

“Tiểu quỷ, đừng... Sâu như vậy, đau...” - Đỗ Tu Nhiên vịnh vào trong bồn tấm đứt quãng nói

“Ân” Ngô Kình Thương lên tiếng, cố nén lại dục vọng, động tác thả lỏng.

“Đừng... nhanh như vậy, xin, xin ngươi...” - Đỗ Tu Nhiên cơ hồ rơi lệ.

“Ân” Ngô Kình Thương động tác chậm lại, hắn cẩn thận tìm kiếm điểm nhạy cảm của Đỗ Tu Nhiên, lại thấy y tựa hồ không phải thật sự khó chịu, động tác đẩy vào sâu hơn, nhanh hơn.

Nủa ngày sau, Ngô Kình Thương đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn, nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên căng thẳng cắn môi, nước mắt trên mặt từng giọt từng giọt chảy xuống sàng nước.

Ngô Kình Thương lập tức sửng sốt, trong nội tâm lại đau lòng gần chết, hắn không biết mình làm như vậy, lại làm cho người nam nhân này đau đớn như vậy, đau đến trình độ rơi lệ, nhưng lại nhẫn nại để cho hắn làm đến cùng, hắn lập tức dừng động tác, ôm thật chặt y  nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh gò má y liếm tới liếm lui, trong miệng không ngừng thì thào nói: “Tu Nhiên... thực xin lỗi... thực xin lỗi...”

***********

bát thịt này ăn đêm halloween là ngon rùi nhỉ? kekeke

Mai sẽ post tiếp 3 chương nữa nhá!