Bình Phàm Chương 12

0 nhận xét Posted by ,


"Hôm nay mày ở nhà của tao nghỉ ngơi đi! Chờ xem mày đã khá hơn thì muốn từ chức hoặc tiếp tục đi làm đều tùy mày." Tiềm Thiệu cố gắng nửa ngày mà vẫn không thắt được cà-vạt, nó liền ấn bả vai của tôi mà nói. Ngày hôm qua trở lại nhà nó, tôi liền đem tất cả mọi chuyện nói với nó, Thiệu cái gì cũng chưa nói mà lẳng lặng ôm tôi đang khóc lóc rồi còn vỗ vỗ lưng của tôi an ủi.

"Tao không sao rồi, dù sao tao với anh ta vốn sẽ chẳng có quan hệ gì, đừng lo lắng!" Tôi rút tay nó ra mà thắt lại cà-vạt cho nó rồi tiếp tục đấu tranh, mất đi một chút rồi lại đạt được một chút kỳ thực đã được giải phóng tất rồi. Quan điểm mà cha me đã để lại cho tôi thực rất tích cực, không thể cưỡng cầu nhiều thứ... Chính là cùng với Lý Giản cầm thật sự rất tự nhiên trở thành mục đích của cuộc sống, cho nên khi mất đi thì không tránh khỏi được đau đớn... 

Tiềm Thiệu lo lắng nhìn nhìn tôi rồi sau đó lại thở dài, chỉnh lại cà-vạt của mình, "Hì hì, vẫn là Thiệu đối với tao tốt nhất!" Phải a, cho dù tất cả mọi người bên cạnh rời xa ta, Thiệu vẫn là người ở bên cạnh tôi... Có nó là đủ rồi. 

"Tốt rồi! Đi thôi, đi thôi, mày hôm nay cũng đừng quá mệt mỏi a! Ngày hôm qua một đêm không ngủ đừng cho rằng tao không biết a!" Thiệu cứ như vậy nắm lấy tay tôi đi ra cửa, nhưng nó thật đúng là dũng cảm mà! Rõ ràng cũng giống như tôi hôm qua không ngủ cả đêm, nhưng mà bàn tay truyền đến độ ấm làm cho tôi ngoan ngoãn làm theo ý nó. 

...

"Có việc ngàn vạn lần muốn thì cứ tới tìm tao! Bằng không cứ gọi điện thoại cho tao! Nhớ kỹ a!" Thiệu đang ở thang máy nhanh đến lầu 5 Phòng Tiêu Thụ lo lắng dặn dò tôi, bộ dáng xanh xao sợ hãi của tôi, tôi cười cười trả lời: "Không thành vấn đề, đừng lo lắng cho tao, từ từ nhất định sẽ có một đống câu hỏi để mày phải trả lời mà thôi, mày mới nên lo lắng nhiều cho mình đi!" Tôi giơ tay lên vỗ vỗ thương hại mà cười với nó, cài này ta xem lời đồn đãi nhất định sẽ lại nói tôi câu dẫn Thiệu! Bằng không chính là Thiệu "hoành đao đoạt ái", sáng nay chúng tôi dắt tay nhau đến công ty, thấy một đống người bị dọa ngốc là có thể biết ngày kế tiếp không dễ chịu lắm. Lắc lắc đầu cười khổ, nhìn thấy Thiệu đi ra khỏi thang máy, tôi xem ra vẫn là đừng nghĩ.

"Cậu có khỏe không?" Mới tiến vào văn phòng, tay Giả Thư liền tiến lại sờ trán của tôi, "Ngày hôm qua tôi theo quản lý trở về, nhìn thấy tổng tài vẻ mặt kích động đi tìm cậu, gọi điện thoại cậu lại không nghe máy, hại tôi cũng bắt đầu lo lắng! Thật là, không thoải mái cũng không nói một tiếng, cứ như vậy trực tiếp bỏ của chạy lấy người! Dọa người cũng không cần đến vậy chứ!" Tôi cười khổ bắt tay cậu ấy, nói với cậu ấy câu áy náy... Ngày hôm qua, tình hình đó nhìn đến mặt không còn chút máu, làm gì mà còn có thời gian đi quản có ai tìm tôi hay không chứ. 

"Thư ký Giả, cậu tới dạy tôi một ít việc màtrợ lý đặc biệt nên làm đi." Tôi cho rằng hiện tại không thể tại đây không có việc gì làm với chức vị này, nếu không làm chút gì đó thì lương tâm của tôi sẽ cắn rứt... Tôi sợ sẽ nhịn không được liền muốn từ chức. 

Chỉ thấy Giả Thư giật mình nhìn tôi, tôi kỳ quái nhìn lại cậu ấy... Tôi có nói gì dọa người trong lời nói sao? Cậu ấy làm sao mà nghệch ra như thế. 

"Cậu hôm nay vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ nói với tổng tài, yên tâm về nhà đi! Thật sự là bệnh không nhẹ, thế mà còn gọi tôi là thư ký Giả... Thật sự là bị bệnh, bị bệnh rồi!" Giả Thư nói xong liền đem túi xách của ta nhét vào trong lòng ngực, phụ giúp tôi hướng đi đến cửa. Cậu ấy mới mở cửa liền giữ lại, đứng bên ngoài là Lý Giản Cầm còn có nam hài hôm qua nhìn thấy. Tôi rất nhanh cúi đầu, tôi bây giờ không có chuẩn bị tâm lý nhìn đến Lý Giản Cầm... 


"Các người đang làm gì vậy?" Tiếng của Lý Giản Cầm không hờn giận truyền đến phía trước mặt tôi. 

"A, chào tổng tài, tôi nghĩ trợ lý đặc biệt Kim vẫn là sức khỏe không được tốt, tôi muốn cho cậu ta về nhà nghỉ ngơi nhiều, chờ khỏe lại rồi đến làm." Một lúc im lặng, Lý Giản Cầm nâng mặt của tôi lên muốn nhìn cẩn thận, cứ như vậy cùng anh ta chống mắt lên nhìn. Tôi không biết anh ta nhìn thấy trong mắt ta là như thế nào, chỉ thấy hắn mặt nhíu mày nhăn lôi kéo ta hướng đến văn phòng. Tôi quay đầu lại nhìn Giả Thư, rồi sau đó người còn lại là tò mò đánh giá Lý Giản Cầm cùng nam hài vừa cùng nhau tới. 

"Em thấy không thoải mái?" Tới văn phòng, Lý Giản Cầm liền cưỡng chế tôi ngồi trên sô-pha, mà tôi vẫn cứ cúi đầu nhìn giày của mình, Lý Giản Cầm dùng sức kéo tôi vào lòng anh ta. 

"Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì... Đừng có không nói lời nào a." Anh ta vỗ vỗ lưng tôi, ở trong lòng anh ta, tôi cảm giác như tâm tư như là bị hai con ngựa kéo về hai phía khác nhau. Tôi dùng sức đẩy anh ta ra để đứng lên, nếu tại đây cùng anh ta bên nhau trong phòng, tôi sợ ta sẽ chịu không nổi loại ôn nhu mập mờ này, "Thật có lỗi tổng tài, hôm nay tôi muốn rời khỏi đây." 

"Phàm!" Lý Giản Cầm cầm tay tôi run nhè nhẹ, kinh ngạc nhìn tôi, không cần nghĩ cũng biết anh ta vì sao lại lộ ra vẻ mặt này. Bởi vì giờ phút này nước mắt của tôi đã không kìm lại nổi mà cứ thể rơi xuống. 

Tôi giãy dụa muốn rút tay anh ta ra nhưng Lý Giản Cầm chính là càng nắm càng mạnh, cuối cùng ta không chịu nổi liền ngồi xổm trên mặt đất mà khóc lên, "Xảy ra chuyện gì... Em rốt cuộc phát sinh chuyện gì thế?" Lý Giản Cầm một phen kéo tôi ôm vào lòng, yêu thương hôn hôn tôi, bởi đêm qua thức khóc đến sưng cả mắt, tôi chỉ có thể gắt gao cầm lấy áo anh ta mà khóc không nói ra được lời nào. 

Nếu tôi có thể hy vọng thời gian liền đứng ở giờ khắc này, cứ như vậy vĩnh viễn ở trong lòng anh ta... 

"Tôi đỡ hơn rồi, có thể buông." Thời gian đúng là vẫn còn chuyển động, mà tôi hy vọng một khắc kia cũng không thể nào quay trở lại. 

"Phàm, em..." Lý Giản Cầm nói một nửa thì cửa liền mở ra. 

"Cầm... Anh đã khỏe chưa?" Nam hài đi đến trước mặt chúng tôi, vòng tay lên lưng tôi. Tôi đưa đôi mằt sưng vù lên nhìn cậu ta, cậu ta lễ phép cười gật gật đầu với tôi, nhưng trong mắt lại một chút ý cười đều không có. 

"Diệp An, cậu hôm nay tự mình đi trước đi!" Lý Giản Cầm nói xong liền đem đầu của tôi đặt ở ngực anh ta. 

"Tôi không sao, tổng tài người theo Diệp tiên sinh đi làm việc đi!" Tôi giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay anh ta đang ôm mình, ha ha, tình hình hiện tại thật đúng lá quỷ dị. Lý Giản Cầm vì tôi mà cự tuyệt mời tình nhân mới, mà tôi cũng bởi vì anh ta cự tuyệt mà cảm thấy cao hứng, tôi xem ra là thực không thể cứu nổi mình nữa rồi... Thích anh ta đến mức này cơ mà. 

"Em nói ngốc cái gì vậy, chuyện với Diệp An hôm nào làm cũng không muộn, là em quan trọng hơn! Em còn không nói cho anh biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lý Giản Cầm khàn giọng nói. 

"Chuyện gì không quan trọng! Mặc kệ! Anh hôm nay nhất định phải đi theo tôi!" Diệp An dắt Lý Giản Cầm kêu to, phía sau người còn lại là hai tay dùng sức vung lên làm Diệp An ngã xuống đất. Tôi thấy trong mắt Diệp An phẫn nộ rồi sau đó cậu ta liền đứng lên dùng sức đấm vào đầu Lý Giản Cầm một chút liền căm giận tiêu sái đi ra ngoài. 

"Anh mau đuổi theo cậu ta đi!" Tôi đứng lên dắt Lý Giản Cầm hướng cạnh cửa đi, bỗng nhiên phía sau một trận ấm áp làm cho tôi cứng người không bước tiếp. 

"Em không phải là đang hiểu lầm đó chứ..." Lý Giản Cầm kề cổ tôi nói. 

"Anh đang nói gì vậy? Anh mau đuổi theo cậu ta a, nói không chừng thật là chuyện rất quan trọng a!" Lời nói của tôi tuy là nói như vậy nhưng tay tôi cũng gắt gao nắm lấy anh ta vòng ở trước ngực mình, dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay đều trở nên trắng.

Lý Giản Cầm cái gì cũng không nói liền đem tôi giữ lấy thật nhanh, anh ta hôn đến tai tôi rồi sau đó đến cổ, tôi chỉ có thể run rẩy tiếp nhận những cái hôn của anh ta trên người mình. 

"Em muốn hỏi gì đều có thể hỏi, anh sẽ không lừa gạt em..." Lý Giản Cầm cảm giác được tôi run rẩy liền dừng hôn lại khẽ thở dài mà nói. 

"Chúng ta ở bên nhau có được không..." Tôi xoay cả người dùng sức ôm chặt anh ta như là nghĩ muốn đem chính mình nhập vào cơ thể của anh ta. Tôi không muốn hỏi Diệp An là ai... Cũng không muốn quản bọn họ muốn làm chuyện gì... Tôi chỉ biết mình muốn cùng anh ta ở bên nhau, cho dù có thể là bên thứ ba tôi cũng không để ý, chỉ cần là có thể cùng anh ta ở bên nhau...

Lý Giản Cầm kinh ngạc nâng mặt của tôi lên, tôi như là phải biểu đạt quyết tâm của mình cho anh ta thấy. Lần đầu tiên ý thức hỗn độn khi bị đặt vào tình huống như này, tôi cứ như vậy mà hôn anh ta. 

Vừa hôn xong, Lý Giản Cầm vẫn là giật mình nhìn tôi "Em... Muốn bên cạnh anh, phải không?" Tôi cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của anh ta, có lẽ anh ta cảm thấy được không thể một chân đạp hai chiếc thuyền... Có lẽ anh ta đã muốn không còn cản giác với tôi... An ủi tôi rằng củng chỉ xem tôi như là đệ đệ. 
*Xem như đệ đệ mà còn có thể làm những chuyện như lúc ở Nhật sao đồ ngốc

"Phàm, Phàm, Phàm, Phàm, Phàm! Anh thật sự là yêu em chết mất!" Lý Giản Cầm vài phút im lặng cuối cùng cũng hiểu tôi nói gì, kêu to đem tôi ôm lấy điên cuồng mà hôn môi tôi. Mặt của tôi bị phản ứng của anh dọa đến nỗi không biết làm sao, chờ anh ta cuối cùng hiểu được, tôi sợ hãi hỏi: "Cái đó... Anh đồng ý bên cạnh tôi sao?" 

"Ha ha ha, em nói ngốc gì thế, anh không phải rất sớm trước kia liền nói với em là anh thích em sao! Anh sao có thể cự tuyệt được! Phàm..." Lý Giản Cầm cười khẽ vuốt môi tôi, rồi sau đó nhẹ nhàng hôn lên đó. Giờ phút này tôi mới ý thức rõ ràng vì yêu mà không thể tự kiềm chế... Vì yêu mà hy vọng thời gian dừng lại... Vì yêu mà khát khao mãi mãi.

Hết Chương 12
[full-width]