Sửu Thúc Chương 5 + 6

0 nhận xét Posted by ,

Chương 5:

Tân Đồ Hiên nâng cằm lên khẳng định, "Đúng a." Biết được tối hôm qua hắn có làm thế thân, làm ông chủ khao một chút cũng không đủ.

"Nhưng hắn không nhận nha, nếu hắn có thể giống Tịch Nhạ Hoài vậy thì tốt rồi." Tô Đốt đành chịu nói.

"Đúng." Dung Thụy Thiên tính tình rất ngạo, không thích hắn gần như không quan tâm.

"Nghe nói Tịch Nhạ Hoài cùng Hoàn Á hợp đồng sắp hết hạn, ngươi còn không lấy Tịch Nhạ Hoài đến công ty của chúng ta?" Tịch Nhạ Hoài địa vị hiện giờ, vô số công ty muốn hắn, công ty bọn họ cũng không ngoại lệ.

"Hắn hiện tại là tự mình có phòng làm việc riêng, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía, huống chi không có Hoàn Á theo sau ủng hộ, vẫn có rất nhiều cơ hội, tiếp qua không lâu hắn sẽ rời đi Hoàn Á."

"Đây không phải là thật đáng tiếc?" Tô Đốt thần tình tiếc nuối, Tân Đồ Hiên kiến thức rộng rãi, thủ đoạn lại cao, hiện tại là tự mình mở công ty truyền thông Quân Hào truyền thông. Mặc dù không theo Tịch Nhạ Hoài liên hệ, nhưng hẳn là hiểu biết tính tình của hắn, mà nếu hắn đã nói như vậy, chỉ biết hoàn toàn không còn cơ hội.


Nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của Tân đồ hiên đang cúi đầu ký tên vào văn kiện: "Này cũng thật đáng tiếc."

"Ân?"

Tân Đồ Hiên dùng thanh âm tao nhã lại ôn hòa nói: "Mấy năm nay Hoàn Á không bạc đãi hắn, Tịch Nhạ Hoài cũng không còn xằng bậy, luôn luôn mang đến cho Hoàn Á ích lợi, đây đều là theo như nhu cầu, ai cũng không thiệt thòi."

"Cho nên Tịch Nhạ Hoài tự mang tài chính lập đoàn làm phim, cao tầng Hoàn Á cũng không có ngăn cản." Bọn hắn theo Hoàn Á từng có rất nhiều hợp tác, lần này Quân Hào tham dự đầu tư “Kim Cương”, mà Hoàn Á như cũ là nhà sản xuất.

"Đúng vậy." Tân Đồ Hiên tựa tiếu phi tiếu gợi lên ánh mắt, ánh đèn sáng chiếu tới hắn, thoạt nhìn thập phần tao nhã, giống như thư sinh nhã nhặn.

Tô Đốt ôn hoà hỏi: "Ngươi xem có vẻ không để ý?" Hắn không thích công ty theo Hoàn Á hợp tác. Mỗi lần đều là Hoàn Á "Chọn kịch bản, tìm đầu tư, tuyển diễn viên, công chiếu phim", còn bọn hắn liền phụ trách xuất nhân lực, mượn sân bãi, tìm ngoại cảnh, cảm giác vẫn là ít có lợi. Nhưng Tân Đồ Hiên lại thích theo chân bọn họ hợp tác, bởi vì hắn là bằng hữu của Trác Thích Nghiên – ông chủ của Hoàn Á, bọn hắn thích cùng nhau đầu tư điện ảnh.

"Đây cũng là không có biện pháp nào" Tân Đồ Hiên cười cười, từ trên ghế da đứng dậy, sắp xếp lại công việc tiếp theo: "Kim Cương còn có hai mươi tám cảnh quay thì xong, đạo diễn cần chiếc nhẫn kim cương “Khắc Lạp” này làm đạo cụ cảnh quay. Ngươi đưa cho đạo diễn hoặc người trong đoàn làm phim."

"Ngươi có chuyện gì sao?" thấy hắn lộ ra bộ dáng thận trọng, Tô Đốt lông mi nhảy lên.

Tân Đồ Hiên khẽ cười một tiếng, đưa hợp đồng trong tay đứa đến trên tay hắn: "Ta ngày mai muốn đi Nhật Bản, mọi việc còn lại giao cho ngươi, trường quay có tình huống gì thì gọi điện thoại báo ta."

"Ngày mai?" Tô Đốt biểu tình giống như bị giội cho một chậu nước cống lên đầu, "Công ty còn có nhiều việc, ngươi đi rồi bên này sao mà lo liệu?" Còn có cái nhẫn kim cương Khắc Lạp này, là đồ trang sức giá trị trăm vạn muốn hắn giao cho đạo diễn, như thế khó giải quyết vì hắn không muốn quản việc liên quan đến tiền tài. Còn có sáng sớm ngày mai có cuộc họp, đạo diễn phim “Kim Cương” yêu cầu đổi trường quay, cần y ký chi phiếu, những điều như vậy sự đều cần y đến định đoạt.
Tân Đồ Hiên mở ra ngăn kéo của mình, lấy ra một cái hộp tinh xảo, xuất ra một nụ cười lộ răng nanh trắng tinh, nói: "Đồ vật này hảo hảo cầm lấy, thuận tiện đặt vé máy bay cho ta"

"Chính là… "

Tân Đồ Hiên trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như báo âm lãnh: "Tô Đốt ngươi theo ta lâu như vậy, đừng chút chuyện nhỏ đều làm không xong, bây giờ thì quay về phòng làm việc của ngươi đi." Dừng lại một chút: "Nếu mấy chuyện này người đều làm không được, ngày mai không cần đến công ty đi làm ." Ngữ khí của hắn như vậy thật bình tĩnh, thật trực tiếp, không có gì do dự.

Tô Đốt đau đầu hít sâu một hơi, nhanh chóng tiếp nhận nhẫn kim cương trong tay Tân Đồ Hiên, "OK". Phàm những lúc hắn đi công tác, mọi việc đều đến tay hắn, mệt gần chết không thể tránh được.

Cũng may công ty có rất nhiều nhân viên, những nhân viên này giúp đỡ hắn chia sẻ cho hắn rất nhiều việc. Mà hắn có vài công tác không muốn làm, người khác cũng làm sợ phỏng tay tránh đi không kịp. Thế là, cuối cùng lại rơi lên người Dung Thụy Thiên.

Dung Thụy Thiên mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, công việc của hắn cả ngày sẽ không rảnh rỗi. Những ngày gần đây cả người giống như người máy vận chuyển, không có lúc nào nghỉ ngơi, mỗi đêm về nhà đều lăn xuống giường là ngủ say.

Sáng sớm nhìn trong cái gương thấy khuôn mặt tiều tụy, mí mắt sưng lên nồng đậm cùng đôi mắt màu đen, thoạt nhìn giống như thây ma (Zombie) trong phim quái vật. Nhìn dung nhan chính mình mới thấy công việc thật áp lực, bất quá, áp lực như vậy so với việc gặp mặt Tịch Nhạ Hoài còn dễ chịu hơn

Hắn không thèm để ý Tịch Nhạ Hoài, cũng biết Tịch Nhạ Hoài chán ghét cùng hắn tiếp cận. Nhưng hắn bị điều đi làm ghi chép tại trường quay giúp Tô Đốt, trường quay có quá nhiều việc, hắn phải làm công tác ghi chép, mỗi ngày đều đi theo bên người đạo diễn. Đem trường quay ghi lại từng tình huống, chiều dài màn ảnh, động tác diễn viên, đạo cụ trang phục các loại phương diện nhỏ nhất làm tư liệu.

Việc này ban đầu hắn còn không hiểu, nhưng do người khác thích đem công việc khó ném cho hắn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể học, dần dần ở trường quay trừ bỏ công việc của đạo diễn, chuyện khác hắn đều có thể làm thay. Đương nhiên, việc hắn là diễn viên không ai biết, càng không nghĩ tới hắn từng là nghệ sĩ nổi tiếng.

Khi hắn quay bộ phim điện ảnh “Mùa hè” – bộ phim giúp hắn thành danh, còn nguyên bộ dạng diễn viên mới ngây ngô. Đó là bộ nhỏ quy mô tỉnh thành, đạo diễn và ngay cả diễn viên đều vô danh, thậm chí còn không được chiếu trong nước. Sau đó Vô Ý đem phim đưa đi sự kiện làm phim tại nước ngoài, chính là bộ phim phụ thôi, ai ngờ bộ phim lại tỏa sáng, được giám khảo xem trọng, một hơi được năm giải thưởng, trong đó có một giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Sau khi đoạt giải sau trở lại trong nước, truyền thông tranh nhau viết bài, đem bộ phim đẩy lên cao, khiến cho khán giả chú ý. Cả nước đều tập trung ánh mắt nhìn vào, để cho hắn chỉ bằng một bộ phim điện ảnh liền trở thành nghệ sĩ nổi tiếng.

Trong phim, hắn cũng không có chút kỹ xảo diễn xuất gì, tất cả đều tự nhiên. Hắn dùng dung mạo của mình, khí chất, tính cách nhân vật đều tựa hồ như là bản thân hắn, chỉ có điều tính cách tươi sáng hơn thôi. Sau khi làm công việc đi theo đạo diễn ghi chép tại trường quay, mới phát hiện diễn viên cũng có nhiều loại, cũng không phải chỉ có bề ngoài ngăn nắp là có thể diễn tốt.

Diễn viên chuyên nghiệp phải có thần thái, diễn cái gì cũng đều thật giống, phi thường có thiên phú, còn có thể thể hiện nhiều loại cảm xúc, làm cho người diễn cùng cũng bị cuốn theo. Loại diễn viên này tựa đeo 2 lớp mặt nạ, bọn hắn căn cứ tính cách nhân vật trong kịch bản mà tiến hành sáng tạo hình tượng, quá trình đó diễn viên sẽ tự tạo áp lực cho chính mình, khiến cho hình tượng nhân vật sẽ không còn khí chất vốn có của diễn viên.

Trong mắt hắn Tịch Nhạ Hoài là diễn viên như vậy, bất kể là hắn mỉm cười góc độ nào, biểu lộ ánh mắt, ngữ khí nặng nhẹ, còn có vẻ tao nhã mê người, đều hoàn mỹ e rằng khó có thể xoi xét, vẻ hoàn mỹ như vậy chỉ có thể giữ lại ở máy quay.

Đạo diễn kêu "Dừng lại", toàn bộ biểu tình nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, vẻ lạnh lùng như băng lại rõ ràng bao trùm. Thái độ lạnh như băng như vậy không hợp với đạo làm người, càng làm cho hắn không thể tới gần.

Hắn cố tình ghi chép lại trường quay, muốn ghi lại kịch bản phim của hắn, mặc quần áo gì diễn, đứng ở vị trí nào, dùng diễn cảm gì để cùng nữ chính nói chuyện với nhau.

Tịch Nhạ Hoài sẽ làm theo kịch bản, chính là phản cảm việc hắn ghi chép tại trường quay, ánh mắt nhìn hắn giống hai thanh đao sắc bén, bộ dáng "Ngươi thì biết cái gì" liếc nhìn hắn, nếu không liền trực tiếp châm chọc hắn, "Rảnh rỗi như vậy thì cũng không cần phải tới đây chơi, ngươi nên làm những chuyện thích hợp với mình."

Như vậy cũng không làm cho hắn nhụt chí, ngược lại, hắn luôn luôn cẩn thận ghi chép các sự việc tại trường quay. Dần dần thái độ của hắn cũng không còn tồi tệ, chỉ là nếu tới chỗ ngồi của Tạ Nhạ Hoài hắn vẫn là không dũng khí chào hỏi.

Mỗi lần tiếp cận hắn, hoặc không có việc gì tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ kia cùng băng đông kết thật giống nhau, thẳng hướng hắn mà phun hơi lạnh toàn thân, đông lạnh tay chân hắn, lạnh cả người, lạnh cả trái tim.

Thế là sau khi quay phim xong đều trốn tránh hắn, có lần từ toilet đi ra thấy hắn ngay trước mặt đi đến, theo phản xạ liền trốn sang hành lang bên cạnh, nháy mắt thấy Tịch Nhạ Hoài tựa hồ lại nổi nóng. Làm hắn lại khẩn trương cùng bất an, mỗi ngày cứ như vậy để đến trường quay. Hắn hẳn là không có đắc tội y, vậy sao sắc mặt của y lại khó coi như vậy, bất quá người khác y cũng chưng bất hảo như thế, hắn có thể nào yêu cầu Tịch Nhạ Hoài đối xử khác được.

Chương 6:


Dung Thụy Thiên cảm nhận hơi nước lạnh như băng rơi ở trên mặt, sửa sang lại chính mình tốt liền dời khỏi nhà.

Mấy ngày liên tiếp thời tiết nóng nực sau lại bắt đầu mưa lớn rơi xuống, không trung mỗi ngày đều bị mây đen vây lại, chỉ có một chút ánh nắng mỏng manh lộ ra từ tầng mây dày đặc, trên mặt đất tràn đầy những vũng nước mưa.

Ra đến tàu điện ngầm, Dung Thụy Thiên tướng mạo không khác ăn mày, miễn cưỡng tự an ủi mình hướng tòa nhà cao chọ trời của công ty.

Mưa to lâu ngày, tòa nhà phía trước có thật nhiều vũng nước, một chiếc xe màu đen Cadillac đứng trước tòa nhà công ty Quân Hào.

Cửa xe được lái xe cung kính mở ra, Tịch Nhạ Hoài đi ra từ xe có rèm che, hắn khí chất tao nhã, khóe môi đưa lên nụ cười mê người, ánh mắt màu lam cường thế mang theo chút tà khí, là một đôi mắt đẹp hấp dẫn mọi người chú ý.

Nhóm fans hâm mộ thét chói tai, âm lượng lớn đến mức làmTịch Nhạ Hoài phải nhăn mày.

Rất nhiều phóng viên giơ máy ảnh, cầm Microphone chen đến trước mặt hắn, vừa chụp vừa hỏi hắn tiến độ của bộ phim điện ảnh gần nhất.

Tịch Nhạ Hoài thần sắc mệt mỏi, giống như vừa mới tỉnh ngủ, nhóm trợ lý bảo vệ thân thể hắn, phải đẩy nhóm người thối lui để cho hắn đi vào, nhóm fans đã chờ đợi từ lâu liền cầm áp-phích muốn hắn kí tên.

Tịch Nhạ Hoài vì bọn họ kí tên mà dừng lại.

Nhóm fans càng điên cuồng, vô số người thét chói tai, hướng hắn vươn tay. Có người vì hành động của hắn mà thét chói tai, rồi bỗng ngất xỉu, hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn. Tịch Nhạ Hoài đi đến chỗ rào chắn muốn xem, nhóm trợ lý vội ngăn hắn lại, nhân viên công tác chạy tới xử lý tình huống cô bé té xỉu kia. Các phóng viên không sai chụp vội vài tấm hình, lại truy vấn Tịch Nhạ Hoài tiến độ bộ phim mới.

Vương trợ lý bên cạnh bảo vệ Tịch Nhạ Hoài đi vào công ty, bình thường Tịch Nhạ Hoài sẽ đến công ty sớm một giờ, như vậy có thể tránh giới truyền thông cùng fan hâm mộ. Bất quá sáng nay dậy trễ, trên đường có chút kẹt xe, đến được công ty liền gặp được loại tình huống này.

Giới giải trí nghệ sĩ đông như kiến cỏ, nổi tiếng giống Tịch Nhạ Hoài như thế này đúng là số ít, hắn tựa hồ trời sinh làm diễn viên, người bình thường dù cố gắng thế nào cũng đều không đạt được trình độ của hắn. Năm trước công ty muốn hắn gia nhập nhóm Aser, làm đội trưởng. Công ty có ý tưởng là đem các loại hình nam nhân bất đồng tổ hợp cùng một chỗ, phong cách khác nhau, có anh tuấn, có tuấn mỹ, có yêu mị. Nhóm có nhiều người nhưng như vậy lại có nhiều đề tài để viết, còn có thể hấp dẫn nhiều fan, đợi một thời gian sẽ càng nổi tiếng, mục tiêu trở thành tiêu điểm của người hâm mộ.

Nhưng Tịch Nhạ Hoài mị lực cá nhân quá cường liệt, nói thật nhóm Aser giống như chỉ có mình hắn, một mình thu hút người hâm mộ. Những người khác bị quang mang của hắn che đi không còn đặc sắc, ca hát lẫn khiêu vũ đều giống như diễn viên phụ, phụ trợ cho hắn vậy. Tiếp tục như vậy cũng không còn ý tứ, còn có thể hao phí quá nhiều tiền tài, thế là biến thành Tịch Nhạ Hoài một mình phát triển. Mấy năm nay Tịch Nhạ Hoài phát triển thuận lợi, chỉ cần hắn chụp ảnh, quay phim quảng cáo sẽ liền nổi tiếng, xuôi gió xuôi nước trở thành siêu sao, làm hàng vạn hàng nghìn cô gái điên cuồng.
Vương trợ lý bảo vệ Tịch Nhạ Hoài, đưa hắn vào công ty, các phóng viên chưa từ bỏ ý định muốn xông vào lại bị rất nhiều bảo vệ ngăn lại, các fan hâm mộ thì cuồng nhiệt đứng tại chỗ nơi hô tên của hắn.

Không khí thập phần căng thẳng, Tịch Nhạ Hoài trong lơ đãng trông thấy Dung Thụy Thiên, bốn mắt đụng vào nhau. Dung Thụy Thiên gục đầu xuống tránh ra giả bộ giống như không phát hiện hắn.

Tịch Nhạ Hoài nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.

Vương trợ lý giật mình nhìn phía Tịch Nhạ Hoài, xem hắn sắc mặt khó coi, đáy mắt bắn lên hàn khí lạnh lẽo, theo bản năng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, có phải chỗ nào không thoải mái?"

Tịch Nhạ Hoài lắc đầu, cũng không phải lần đầu bị Dung Thụy Thiên như vậy bỏ qua, có thể mỗi bị xem nhẹ cũng không khoái trá, hắn không thích người khác quấn quít lấy hắn, nhưng chứng kiến Dung Thụy Thiên nhìn thấy hắn bỏ chạy, vẫn là một trận tức giận.

Dung Thụy Thiên đi vào công ty, ngựa quen đường cũ đến phòng nghỉ tầng mười lăm, đem đồ cá nhân bỏ vào tủ chứa đồ. Sau  đó rời đi phòng nghỉ đi lên tầng cao nhất, nghe theo Tô Đốt an bài đi trường quay, bắt đầu ngày mới.

Hắn đang trong trường quay giúp bộ phận hậu trường chuẩn bị đạo cụ, đi bên cạnh đạo diễn ghi chép tư liệu, đến trưa, cơm nước xong phải đi trường quay thu dọn phòng đạo cụ.

Mấy ngày này quay phim đều ở bên trong đây tiến hành, cần bố trí nhà ăn cùng phòng khách, đợi có cảnh diễn cần quay ở phòng ngủ, thì nhân viên công tác lại đem giường cùng sô pha chuyển vào, khiến cho hắn phải dọn dẹp đồ trong phòng liên tục.

Đồ dọn dẹp gần xong, chính là trên ghế sa lon xuất hiện người không nên xuất hiện - Tịch Nhạ Hoài. Hắn giống trẻ con mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt, một đôi chân thon dài khoát lên trên bàn trà, âu phục quý báu bị tùy ý ném ở sô pha. Hắn nằm ở kia giống như đã ngủ, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên ánh sáng dịu dàng, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn không giống bộ dáng ngày thường lạnh như băng lại lãnh khốc.

Nhưng không phải là ghét hắn sao, vậy sao lại ở chỗ này của hắn để ngủ. Trong lòng có thật nhiều nghi vấn, Dung Thụy Thiên lại cái gì cũng chưa hỏi, chính là nhẹ chân nhẹ tay đến ban công, dùng khăn lau trong tay chà lau cửa sổ sát đất. Trên cửa có rất nhiều tro bụi, lau một hồi khăn lau liền đen.
Hắn khom người đi thùng nước, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một giọng nữ: "Tịch Nhạ Hoài, ngươi đang ở bên trong sao?" Thanh âm kia quá mức mềm mại đáng yêu, thậm chí giống tiểu nữ sinh làm nũng, nghe đến thanh âm, đã biết ngoài cửa là Tuyết Lê.

Dung Thụy Thiên ngẩn người, lặng yên nhìn phía sô pha có Tịch Nhạ Hoài.

Hai mắt Tịch Nhạ Hoài vẫn luôn luôn nhắm bỗng nhấc lên lông mi nồng đậm, mặt không chút thay đổi nhìn Dung Thụy Thiên, gương mặt xinh đẹp trước mặt giống bông tuyết trên sông băng, hắn đưa ngón tay đặt lên trên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Dung Thụy Thiên giật mình, chẳng lẽ hắn là vì tránh né Tuyết Lê mới trốn ở đây? Nhìn ra được Tịch Nhạ Hoài cùng Tuyết Lê quan hệ không tốt, cũng rất chán ghét Tuyết Lê, nhưng Tuyết Lê thích hắn, chỉ cần có cơ hội liền dính chặt hắn.

"Đáng giận! Rõ ràng nói ở đây, sao gọi nửa ngày cũng không đáp lại." Thanh âm Tuyết Lê lo lắng lại chán nản, nhưng thanh âm cũng càng lúc càng xa.

Dung Thụy Thiên giống cái gì cũng chưa phát sinh liền tiếp tục làm việc.

Tịch Nhạ Hoài ngồi xuống, từ tốn sửa sang lại quần áo, nhìn Dung Thụy Thiên cứ thế làm việc, cũng không quấy rầy. Nếu đi ra ngoài liền gặp gặp Tuyết Lê, hắn không thích nữ nhân kia, chính là nếu đã gặp nàng mặt, nghe nàng lải nhải, liền rất giống bị kim đâm vào đầu, đau muốn nứt ra.

Mà Dung Thụy Thiên lại cứ âm thầm, so với Tuyết Lê líu ríu bên hắn thì im lặng hơn, chính điểm ấy khiến cho hắn thực thả lỏng.

Bất quá, để cho hắn ngoài ý muốn chính là hắn thực kinh ngạc với suy nghĩ đó của mình. Trong mắt hắn Dung Thụy Thiên chính là người thường, nhưng đã bị Tân Đồ Hiên coi trọng, còn tặng hắn sushi giữa trưa cơm, chuyện này hắn cũng không để ý.

Để ý chính là y đem hắn giống như dã thú, mọi nơi đều trốn tránh hắn, trường quay cũng trốn hắn, chỉ cần quay phim chấm dứt sẽ không thấy người. Quá phận nhất chính là lần trước, hắn từ toilet đi ra, trước mặt nhìn thấy Dung Thụy Thiên. Tốt xấu tiếp xúc một tháng, hắn nghĩ Dung Thụy Thiên sẽ khách sáo cùng hắn chào hỏi, ai ngờ đến, ai ngờ đến...

Hắn quay đầu bỏ chạy, rất giống nhìn thấy quái vật mà vội vàng bỏ chạy!

Hắn thực tức giận! Phi thường tức giận! Lúc ban đầu là hắn quá phận hất đổ cơm trưa trên mặt đất, nhưng sau đó lại trở về chuẩn bị xuất cơm mới để bồi hắn. Là y đã có sushi, hắn mới ném hộp cơm đã chuẩn bị vào thùng rác, việc này hắn tức giận thật lâu. Sau đến biết được y ở trường quay làm công tác ghi chép, sắc mặt cũng rất không tốt, không chỉ nghi ngờ năng lực của hắn, còn khinh hắn, không ngừng trốn tránh.

Có thể vẫn cứ trốn hắn, nhưng Dung Thụy Thiên làm việc cũng hết phận sự, lao thẳng đến làm tốt chuyện ghi chép tại trường quay, không làm cho bất kỳ người nào ở trường quay có bất kỳ khó xử, cũng không có làm ảnh hưởng đến diễn viên ở trưởng quay khi đang diễn. Hắn làm tốt lắm, chính là tính cách có vấn đề. Hắn luôn lặng yên không nói lại độc lai độc vãng, chủ kiến rất ít, tình nguyện làm theo an bài của người khác, cũng không bộc lộ năng lực của mình, bởi vì không biểu hiện, năng lực dễ dàng bị nghi ngờ.
.
.
.
Còn nữa ♥