Sửu Thúc Chương 12+13

0 nhận xét Posted by ,

So rỳ các cưng nha~~ Nhi bề bộn quá giờ mới lết lên được >....<
Mai sẽ post thêm truyện cho mn nhá~~
Nhớ ủng hộ Nhi và hội nha~

Chương 12:

Dung Thụy Thiên sống ở nơi hẻo lánh, đi ô-tô một giờ mới đến nhà của hắn, Tịch Nhạ Hoài nhăn mi lại, không thể tưởng tượng được hắn sáng sớm phải rời giường bắt xe đi làm. Khi hắn quẹo vào một cái ngõ nhỏ thì Dung Thụy Thiên mở miệng nói."Dừng ở đây được rồi."

Tịch Nhạ Hoài theo lời dừng lại xe, nhìn cách đó không xa một tòa nhà cao bảy tầng, tòa nhà có chút cũ, chí ít có hơn mười năm phòng, hắn thấp giọng hỏi Dung Thụy Thiên: "Ngươi ở nơi này?"

"Đúng vậy." Dung Thụy Thiên đẩy cửa xe ra, khom người nhìn Tịch Nhạ Hoài trong xe, khách sáo nói: "Ngươi nếu không bận đi lên ngồi một chút?" Hắn không chê phải ngồi trên mặt đất đi, cũng có thể đem tiền thuốc men trả hắn.


Tịch Nhạ Hoài trầm trầm nhìn Dung Thụy Thiên.

Khuôn mặt Dung Thụy Thiên hiện ra lúc sáng lúc tối trong ánh đèn, sóng mũi hắn thật cao, mái tóc mềm mại xoã tung bị gió thổi lưu động theo ánh sáng, khuôn mặt lộ ra độ cong duyên dáng. Hắn mặc trên người áo sơ mi màu đen nới lỏng, xuyên thấu qua mơ hồ có thể thấy từng tảng lớn da thịt màu cổ đồng đầy khiêu gợi...

Trong lúc nhất thời nhớ tới cảm giác từng sờ đến da thịt như lửa nóng của hắn, Tịch Nhạ Hoài trong lồng ngực quay cuồng dâng lên khí huyết tuổi trẻ. Hắn không phải chưa từng gặp qua nam nhân anh tuấn hoàn mỹ, khi đối mặt hắn luôn luôn giữ được bình tĩnh: "Đêm hôm khuya khoắc, ngươi thường xuyên mời nam nhân đi lên?"

"Không có." Dung Thụy Thiên biết hắn đang ý gì, chính là thần sắc bình tĩnh nói: "Đêm nay trì hoãn ngươi thật lâu, nếu ngươi không để ý, đi lên uống chén trà."

Tịch Nhạ Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười làm cho người ta thần hồn điên đảo: "Ngươi đã nói như thế, vậy quấy rầy ." Đúng dịp đêm nay mua về đồ vật này nọ, muốn coi như quà gặp mặt tặng hắn, đương nhiên là bị cự tuyệt. Điều này làm cho hắn mất một phen công phu mới thuyết phục được Dung Thụy Thiên nhận lấy, nhưng Dung Thụy Thiên lấy cớ ăn không hết để cự tuyệt hơn phân nửa, chỉ lấy đào do chính hắn thanh toán tiền, cuối cùng cứng rắn đưa cho hắn cái hộp bánh Nhật Bản.

"Vào đi." Dung Thụy Thiên mở cửa, ý bảo Tịch Nhạ Hoài tiến vào.
Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, lễ phép lại khách khí: "Quấy rầy". Nói xong vào phòng, phòng của hắn so với suy nghĩ còn muốn chật hơn, phòng đơn, bài trí đều rất đơn giản.

"Ngày hôm nay cám ơn ngươi, đây là tiền ngươi giúp ta thay mặt trả tiền thuốc men cùng cơm chiều." Dung Thụy Thiên đi đến phòng ngủ, lại đi ra cùng tiền trên tay, một bộ không muốn thiếu nhân tình.

"Đừng cùng ta khách khí như thế, ta không muốn lấy tiền của ngươi... Hai ngày này ngươi cũng chưa được giấc ngủ ngon đi." 

Tịch Nhạ Hoài cười khổ nhìn hắn, cảm giác hắn thật sự quá khách khí.

Dung Thụy Thiên nghi hoặc nhìn hắn.

"Nếu biết ngươi không thoải mái, ta sẽ không mang ngươi đi siêu thị, còn hại ngươi phải đi bệnh viện."

"..."

Tịch Nhạ Hoài thành tâm thành ý: "Thật sự rất xin lỗi, xin tha thứ cho sai lầm của ta."

Dung Thụy Thiên giống như bị kinh hách, không thể tưởng được Tịch Nhạ Hoài sẽ cùng hắn giải thích, hắn không phải tính cách rất cao ngạo lại sĩ diện sao, sao đột nhiên hạ mình giải thích.

"Ta biết tiền thuốc men không đủ để gánh vác thương tổn của ngươi đã bị, vậy ngươi nói cho ta biết cần cái gì, ta tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Nhớ tới hắn đang đi siêu thị thì gặp chuyện, Tịch Nhạ Hoài tự trách.

"Không cần, không cần ──" Dung Thụy Thiên cuống quít nói với hắn, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ngươi ở đây ngồi một lát, ta đi pha trà cho ngươi." Nói xong, nhanh như chớp chạy đến phòng bếp.

Tự mình lưu lại phòng khách, Tịch Nhạ Hoài hơi thả lỏng, xem ra đêm nay Dung Thụy Thiên cũng không vì việc kia mà sinh khí với mình. Hắn nhịn thật lâu cũng chưa nói gì, nhưng khi nhìn y không cần đồ đạc của mình lại cầm tiền trả cho hắn, bỗng nhiên cảm thấy y muốn cùng hắn giữ một khoảng cách, cho nên thái độ mới khách khí như vậy. Hắn không muốn khách khí  và cũng chịu không nổi thái độ khách khí như vậy, hắn muốn tiếp cận Dung Thụy Thiên, muốn cùng y làm bằng hữu. Không phải cái loại bằng hữu đơn thuần kia, mà là đêm khuya có thể âu yếm nhau.

Đương nhiên, hắn không thể biểu hiện trực tiếp cùng rõ ràng như vậy được. Chỉ nhìn thài độ hiện tại của Dung Thụy Thiên cũng biết hắn đối với chính mình không có hảo cảm. Nếu phải trả giá mất hết sĩ diện, mất hết mặt mũi hạ thấp mình xuống để bày tỏ, hắn thà giống như nắm ở trong tay nắm cát chậm rãi để nó trôi hết còn hơn.

Thừa dịp Dung Thụy Thiên rời đi, Tịch Nhạ Hoài tùy ý đánh giá một phen, phát hiện trong phòng đáng giá nhất là cái TV.

Dung Thụy Thiên thoạt nhìn không thường xem TV, TV bên trên còn đang phủ khăn màu trắng, hắn nhịn không được tò mò hỏi: "Ngươi rất ít xem TV sao?"

Dung Thụy Thiên mang trà đưa cho hắn, lại đem bánh ngọt phóng tới trước bàn, thần sắc thản nhiên nói: "Rất ít xem". TV là ba năm trước mua, khi đó em trai Dung Hạo Nam vẫn là học sinh, nghỉ hè đến ở cùng hắn một thời gian, hắn ngại buổi tối nhàm chán nên mua TV. Đến khi hết kỳ nghỉ hè đệ đệ về nhà, TV trở thành đồ trang trí cho phòng khách.

Tịch Nhạ Hoài nghiêng đầu nhìn hắn: "Đệ đệ của ngươi mấy tuổi?"

"Mười tám" Nhắc tới đệ đệ của mình, Dung Thụy Thiên khuôn mặt như sáng lên trong bóng tối, lộ ra một loại hơi thở ấm áp làm cho người ta muốn thân cận.

Tịch Nhạ Hoài ngực nhảy xuống một nhịp: "Hắn vẫn còn đến trường sao?"

"Hắn thành tích không ra sao, học xong trung học liền nghỉ, chạy tới cửa hàng bánh ngọt học nghề"

"Kia cũng không tồi"

"Không có gì tốt cả" Có một nghề để sống xác thực cũng không đói chết, nhưng nghề kia hắn làm cũng là lao động chân tay, với y những nghề chân tay đều không thể sống thoải mái được.

"Hắn đã lớn nên sẽ có lựa chọn của riêng mình, miễn cưỡng hắn làm những việc không thích, cũng không có gì khoái hoạt." Tịch Nhạ Hoài uống trà, chậm rãi cùng hắn lý luận.

Dung Thụy Thiên lặng yên ngồi xuống. Có lẽy nói có lý, hắn không thể quản hết chuyện của đệ đệ, nhưng để cho hắn kinh ngạc chính là sẽ cùng Tịch Nhạ Hoài nói về việc này. Hắn không tiếp xúc nhiều người, hơn nữa khuôn mặt xấu xí nhiều người xem thường, rất khó theo người khác nói chuyện. Nhưng Tịch Nhạ Hoài không có ghét bỏ khuôn mặt của hắn, càng không khi hắn lúc nói chuyện phản đối hắn. Y tao nhã ngồi ở đó, toàn thân tản ra hơi thở ôn hòa, cùng ánh sáng từ đèn huỳnh quang mang theo khí thế bức người, y nghiêm túc theo hắn nói chuyện, tôn trọng hắn đồng thời lại không cho hắn áp lực gì.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn y, Tịch Nhạ Hoài trước mặt tuấn mỹ, thân hình anh tuấn ngồi dưới ngọn đèn. Thoạt nhìn giống như bảo thạch trong bóng tối, điên cuồng mà cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, cả phòng khách đèn mở ra đều không đủ bằng sự tồn tại của y tới chói mắt.

Bởi vì có y làm bạn mà đêm nay quả thật có chút nhanh. Khi Dung Thụy Thiên phát hiện đã muốn rạng sáng mười hai giờ, liền không yên tâm. Vốn đêm nay sự tình không nhiều lắm, nhưng bởi vì theo y đi siêu thị trên đường ngã xuống đất ngất đi, bị đưa đến bệnh viện truyền nước. Gây sức ép đến muộn như thế lại còn đưa hắn về nhà, còn trì hoãn đến hiện tại vẫn còn ở lại trong phòng hắn, không khỏi mở miệng hỏi Tịch Nhạ Hoài: "Hiện tại không còn sớm, nếu không ghét bỏ chỗ ta chật, ngươi ngủ ở lại đây một đêm".

Tịch Nhạ Hoài chăm chú nhìn hắn, xem Dung Thụy Thiên thần sắc không giống như nói giỡn. Hắn nhẹ nhàng mà nở nụ cười, dung mạo tuấn mỹ như băng tuyết tan chảy mùa xuân: "Vậy tối nay quấy rầy ngươi". Trong mấy ngày nay, chỉ cần cùng hắn, chính mình liền gặp kìm lòng không được lộ ra tươi cười, thậm chí đối với hắn càng ngày càng để ý, để ý đến mức tâm tình vì hắn mà biến hóa theo.

Nhìn thấy hắn tươi cười, Dung Thụy Thiên có chút thất thần, trong mắt hắn Tịch Nhạ Hoài có khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp. Nhưng hắn cường thế với ánh mắt đầy tà khí cùng hơi thở lạnh lùng bẩm sinh, cho hắn có một loại cảm giác cao không thể chạm tới. Phảng phất như đỉnh Tuyết Sơn nở rộ đóa hoa sen trắng không thể dễ dàng đụng chạm, mà khi hắn mỉm cười lại thập phần ôn hòa.

Để cho hắn...

Có cảm giác bị hoa mắt.

Dung Thụy Thiên thu thập xong phòng ngủ nhường Tịch Nhạ Hoài đi vào: "Đêm nay ngươi ngủ ở nơi này." Người tới là khách, trong phòng ngủ giường có chút chật, so ra kém xa phòng của Tịch Nhạ Hoài, nhưng tốt xấu thu thập một chút cũng có thể ngủ.

Tịch Nhạ Hoài nghiêm túc hỏi: "Còn ngươi thì sao?"

"Ta ngủ sô pha".

"Đây không phải là…"

"Ta không quan hệ, ngươi sáng mai quay phim, cần bảo trì trạng thái tốt nhất". Dung Thụy Thiên rủ đầu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn qua, lộ ra vẻ quan tâm không che giấu được.

Tịch Nhạ Hoài hai má đỏ. Khi thấy Dung Thụy Thiên ôm chăn bông rời khỏi phòng ngủ, suýt nữa nhịn không được gọi y ở lại. 

Nếu để cho y lưu lại cùng ở trong phòng, không chừng buổi tối liền đi ôm lấy y. Hắn thế nhưng đối với nam nhân lại có dục vọng mạnh như vậy, loại ý niệm này trong đầu còn không xuất hiện lúc nào, tùy thời có thể cắn nuốt lý trí của hắn...

Hắn thích Dung Thụy Thiên, thích đến muốn ôm hắn. Khi thấy hắn ngồi ở hành lang ăn cơm, nhìn thấy hắn dùng thái độ nhẫn nại nhặt lên cặp lồng đựng cơm trên mặt đất, thời khắc đó liền chú ý đến hắn. Càng đừng nói đến về sau nhìn thấy hắn hành động bỏ chạy, điều này làm cho bản thân vừa tức vừa vội, chưa từng có người nào như vậy đối diện với mình.

Mà khi hắn tiếp cận Dung Thụy Thiên liền dần dần bị hắn hấp dẫn ở tầm mắt...

Tịch Nhạ Hoài đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Dung Thụy Thiên ngủ ở trên ghế sa lon. Có thể mệt mỏi cả ngày, thân thể đã đến trạng thái cực hạn, Dung Thụy Thiên nằm xuống liền ngủ mất.

Hắn khom người ôm lấy Dung Thụy Thiên, còn cách áo sơmi phong phanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y. Hắn nhịn không được sờ hướng lồng ngực của y, cơ ngực to lớn xúc cảm thật mới lạ, hơi hơi cúi đầu, còn có thể cảm nhận được hơi thở mê người truyền đến.

Hơi thở như vậy hơi thở làm cho hắn rục rịch...

Hít sâu một hơi mới ngăn chặn được dục vọng khô nóng trong thân thể.

Nếu Dung Thụy Thiên thích hắn hoặc là ái mộ hắn thì tốt rồi, như vậy có thể không kiêng kỵ gì thân cận y. Nhưng cái kia lại thích tránh đi hắn, nho nhã lễ độ đối với hắn, làm cho hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì.

Loại cảm giác này thật đúng là không xong...

Cho tới nay hắn đều đứng ở chỗ cao hưởng thụ ánh mắt người khác đối với hắn ái mộ. Kể cả khi chưa vào giới giải trí, lúc trước ở trong quán rượu hát, cũng không có ai làm khó hắn, tương phản còn hấp dẫn vô số tầm mắt người khác.

Có thể hắn vẫn là cảm thấy thực tịch mịch, hơn nữa vào giới giải trí  này, sự tịch mịch sâu tận xương tủy mọi thời khắc đều theo đuôi hắn. Hắn thường xuyên nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, luôn luôn mất ngủ đến hừng đông. Khi bị công tác bận rộn ép tới thở không nổi, thường xuyên muốn gọi điện thoại tìm người nói hết, lại ngay cả đối tượng để gọi đều không có...

Về đến nhà luôn một mình, ngày lễ ngày tết cũng ngại không đi ra khỏi nhà, hắn muốn có một người có thể ở lại bên cạnh mình. Có thể thân phận của hắn cùng công việc làm người bầu bạn cùng có thể bị áp lực, nhưng hắn sẽ bảo vệ tốt, không cho người đó bị bất cứ thương tổn gì. Nếu có những người khác khi dễ y, thương tổn y, sẽ không từ một thủ đoạn nào để hủy đi bọn chúng.

Tịch Nhạ Hoài đi vào phòng ngủ, đem Dung Thụy Thiên trong lòng phóng tới trên giường, nhẹ nhàng vì hắn đắp chăn. Chăm chú thật lâu nhìn hắn ngủ, lấy tay nhẹ nhàng mà sờ qua hai má của hắn, trên mặt của hắn có rất nhiều vết sẹo xấu xí, nhưng ở tại trong mắt những vết sẹo đó cũng không là gì.


Chương 13:


Ánh trăng trắng sáng bị mây đen che khuất.

Sóng cuồn cuộn trên biển khơi, một du thuyền xa hoa đón sóng quay cuồng mà chậm rãi tiến lên. Trong phòng khách du thuyền ánh sáng ngọc loá mắt, tới lui chính là nhân vật tinh anh trong giới buôn bán cùng quý tộc tiểu thư xinh đẹp.

Một người nam nhân đi ra sau boong thuyền, nam nhân mặc âu phục cà- vạt, liếc mắt một cái nhìn lại vẻ rất hào hoa nho nhã. Hắn nhìn vào trong bóng đêm biển khơi, khuôn mặt trắng nõn giấu trong bóng tối, một hồi lâu sau, nam nhân bên cạnh thấp giọng nói:"Để ngươi đến họp báo chuyện riêng của công ty, khổ cực rồi." 

Bởi vì ở Nhật Bản đàm hợp đồng, công việc Hoàn Á bên kia, phần lớn là cấp dưới xử lý.

Tân Đồ Hiên nhìn thấy bóng lưng Trác Thích Nghiên: "Ngươi quá khách khí." Hắn theo Trác Thích Nghiên nhận thức đã lâu, lại cùng đã từng làm đồng nghiệp, Trác Thích Nghiên là người vĩ đại, hơn nữa mở công ty sau mình nhưng sự nghiệp phát triển rất lớn. Hắn bề bộn nhiều việc, rất nhiều việc đều bận không qua nổi, luôn luôn hi vọng chính mình giúp hắn, thế là liền có cơ hội thường xuyên hợp tác.

"Mấy ngày nay, Hạng Thanh Uyên an phận chứ?" Trác Thích Nghiên không quay đầu nhìn hắn, thanh âm thấp trầm cũng không có bất cứ tia cảm tình nào.

"Hắn làm công ty liên tiếp xuất hiện nhiều trường hợp công khai, hắn muốn làm việc gì ta cũng chưa ý kiến, chính là việc để Tịch Nhạ Hoài phối hợp Tuyết Lê tuyên truyền phim điện ảnh, việc này còn chưa thuyết phục được Tịch Nhạ Hoài." Hạng Thanh Uyên là nhà làm phim của Hoàn Á, ở nước ngoài hai mươi năm, làm cho hãng phim ABC, về nước thì vào Hoàn Á được hai năm. Một đường từ trợ lý leo đến nhà làm phim, tốc độ cực nhanh không ai bằng.

"Cuối tuần để Hạng Thanh Uyên đi qua Quân Hào, đúng dịp ngươi đi Nhật Bản công tác, “Kim Cương” cũng vẫn còn đang quay, để hắn xử lý công việc bên Quân Hào cũng không có vấn đề gì". Trác Thích Nghiên thấp giọng cười, thực vui mừng dường như...

"Này…" Tân Đồ Hiên do dự, Hạng Thanh Uyên nếu qua Quân Hào, rất nhiều việc liền đưa đến trên người hắn, mà Trác Thích Nghiên ở Nhật Bản, nếu xảy ra sai lầm gì, hậu quả hắn gánh vác không nổi.

"Tô Đốt không phải cũng bận không qua nổi sao, nhường Hạng Thanh Uyên qua đó, có thể giúp đỡ hắn, thuận tiện xem xét tiến độ “Kim cương”, bộ phim lần này chúng ta không thể để có bất kỳ sai lầm gì".

Tân Đồ Hiên đành chịu thỏa hiệp: "Được rồi." Trác Thích Nghiên từ trước đến nay như vậy, thoạt nhìn bộ dáng tao nhã, nhưng chỉ cần quyết định việc gì, sẽ rất khó thuyết phục hắn thay đổi.

Tiếng chuông tin nhắn dễ nghe vang lên, Trác Thích Nghiên mở ra nhìn, tin ngắn truyền đến một tấm hình, hắn theo mấy lão bản tạp chí giải trí giao  hảo tốt, phàm là nhận được ảnh chụp nghệ sĩ nào tai tiếng tình dục trước phải báo hắn biết: "Người kia là ai?" Trong tấm ảnh Tịch Nhạ Hoài cùng một nam nhân đi hướng bãi đỗ xe, đem màn ảnh di động phóng đại một chút, khuôn mặt nam nhân kia hiện lên trên màn ảnh, chính là hắn mặc áo sơmi màu đen lại đội mũ, khuôn mặt bị che hơn phân nửa.

Tân Đồ Hiên nghiêng người nhìn qua, khi thấy ảnh chụp trên tay hắn đột nhiên cả người cứng đờ, màu đen trong con ngươi hiện lên một đạo ánh sáng phức tạp, sao lại là hắn!

"Phóng viên ở bãi đỗ xe chụp, hắn hình như không phải trợ lý của Tịch Nhạ Hoài trợ lý, ngươi nhận thức hắn sao?" Trác Thích Nghiên một bên hỏi, một bên đem nam nhân trên màn ảnh phóng đại, mơ hồ được cảm thấy được nam nhân có chút quen thuộc.

Tân Đồ Hiên đầu óc chỗ trống, thân thể giống như bị rắn độc cắn ngụ, hắn lo lắng Trác Thích Nghiên nhận ra nam nhân trên màn ảnh là Dung Thụy Thiên, cũng may là hắn băn khoăn nhiều quá rồi...

Trác Thích Nghiên cau mày, mặt thoáng hiện lên một nét cười tà, "Xem ra Tịch Nhạ Hoài bị theo dõi, trước kia hắn hãy cùng nam nhân qua lại gây ra vài vụ tai tiếng tình dục, nếu hiện tại truyền ra vụ tai tiếng tình dục sẽ chịu đả kích."

"..."

"Thật vất vả đem hình tượng của Tịch Nhạ Hoài giữ gìn hảo, hắn muốn không quý trọng, ta cũng sẽ thực đau đầu." Trác Thích Nghiên nhìn chằm chằm màn ảnh...

Tân Đồ Hiên âm thầm một phen mồ hôi lạnh: "Việc này nhất định là hiểu lầm, nếu Tịch Nhạ Hoài đi cùng một chỗ với người khác, bị phóng viên chụp ảnh nói là quan hệ mập mờ, vậy hắn không phải mỗi ngày đều có một vụ tai tiếng tình dục sao"

"Người kia không phải là nhân viên công ty ngươi chứ?"

"Không... Hắn không phải..."

"Ta cuối cùng cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi?"

"Mặt của hắn ngươi đều không thấy rõ, sao mà gặp qua hắn được, chỉ là người nào đó thôi."

Trác Thích Nghiên không tiếp tục truy vấn quay về xem tin ngắn.
Tân Đồ Hiên nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vì không cho Trác Thích Nghiên phát hiện Dung Thụy Thiên, hắn cất dấu hành tung Dung Thụy Thiên, để cho hắn tại chính công ty mình đi làm. Nhưng sao lại cùng Tịch Nhạ Hoài nhấc lên quan hệ.

Không chỉ có vậy lại còn bị phóng viên chụp đến...

Còn đem cho Trác Thích Nghiên xem...

Cũng may Dung Thụy Thiên hiện tại thực bình thường, rất bình thường, chợt nhìn qua còn âm trầm, cả người bao phủ hơi thở tự ti, so sánh với vẻ anh tuấn bức người lúc trước, sẽ không bị Trác Thích Nghiên dễ dàng nhận ra.

Tháng sáu nhiệt độ cực hạn, cả thành phố giống như bị thiêu đốt trong một cái bếp lò thật lớn.

Những kẻ quý tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp với thời tiết như thế này, thích đem máy lạnh trong biệt thự mở đến cực lạnh, an ổn ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, rồi mới mở ra xe thể thao suy nghĩ sẽ đến nơi nào, đèn đỏ thì tao nhã quay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khinh miệt nhìn những kẻ cả người mồ hôi đi làm.

Cuộc sống của những người không giàu có trừ bỏ thiếu tiền thì cái gì cũng không thiếu. Bọn họ là tiết kiệm điện phí sẽ ở thời tiết rất nóng này tỉnh lại, ngay sau đó vội vàng đứng lên chạy đến ga điện ngầm, thông qua tàu đến đến nơi cần đến, bắt đầu vì chi liều mỗi tháng mà liều mạng làm việc.

Dung Thụy Thiên khi tỉnh lại cả người ướt đẫm, trong nhà điều hòa phá đã hỏng từ lâu, sửa vài lần nhưng vẫn là dùng không được tốt. Tối hôm qua Tịch Nhạ Hoài đến đây vẫn là mở nó lên, muốn cho hắn tận lực ngủ được thoải mái, nhưng xem ra chuyện như vậy đều không thể làm được.

Hắn tự tay lau đi mồ hôi trên trán, bỗng nhiên phát hiện mình nằm ở phòng ngủ trên giường! Hắn nhớ rõ tối hôm qua chính mình ngủ ở sô pha nhường Tịch Nhạ Hoài phòng ngủ mà, sao sáng sớm đứng lên liền thấy mình nằm trên giường, chẳng lẽ là...

Dung Thụy Thiên đứng dậy đi vào phòng khách, trong phòng khách không có thân ảnh Tịch Nhạ Hoài đâu, trên ghế sa lon đệm chăn chỉnh tề gấp đặt ở đó. Bên cạnh còn có quần áo sang trọng của hắn, thoạt nhìn hắn cũng không có rời đi. Chỉ là không nghĩ đến Tịch Nhạ Hoài so với hắn dậy sớm hơn, còn thuận tiện chuẩn bị bữa sáng nữa. Trên bàn vuông đặt hai chén cháo loãng, một đĩa chân giò hun khói, một đĩa salad hoa quả, còn có một phần cải thìa, những thức ăn này là tối hôm qua đi siêu thị mua.

Hắn đi vào phòng bếp, bên cạnh phòng bếp là ngăn vạc phòng tắm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nghĩ đến Tịch Nhạ Hoài ở bên trong tắm rửa hắn liền xoay người rời đi...

Cửa phòng tắm bị mở ra, Tịch Nhạ Hoài ở bên hông quấn một cái khăn màu trắng đi ra, thân hình của hắn rất tuyệt, tứ chi cũng rất thon dài, nhìn ra được thường xuyên tập thể hình. Trong không khí tràn ngập hương sữa tắm tươi mát sau khi tắm rửa, trên người hắn còn tản mát ra mãnh liệt hormone nam giới.

Dung Thụy Thiên không thể nhìn thẳng bên dưới, không biết nên đi ra hay là nói với hắn cái gì.

Tịch Nhạ Hoài xoa mái tóc ướt sũng, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng: "Chưa được ngươi đồng ý đã mượn phòng tắm, thật ngượng ngùng."

Dung Thụy Thiên suy yếu lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý, thuận tiện rời đi phòng bếp trở lại phòng khách, nhìn thấy trên ghế sa lon đệm chăn chỉnh tề hỏi: "Tối hôm qua ngươi sao không ngủ ở trong phòng ngủ?"

"Ta là tới ngủ nhờ, ngủ sô pha là được." Huống chi ngươi ngày hôm qua mệt chết đi, phải ngủ ghế sô pha chật hẹp kia nếu không phải rất không thoải mái, thế là ở chờ Dung Thụy Thiên ngủ, lại ôm hắn đưa trở về trên giường.

"Như vậy a."

"Bữa sáng ta chuẩn bị xong, ngươi trước tiên ăn đi." Tịch Nhạ Hoài bỏ xuống khăn tắm, cầm lấy quần áo trên ghế sa lon bắt đầu mặc vào.

Dung Thụy Thiên lại suy yếu nhìn hắn, không để ý Tịch Nhạ Hoài trong lời nói, mà càng để ý hành vi hiện tại của hắn. Hắn sao có thể như vậy thản nhiên ở trước mặt mình thay quần áo, cho dù đều là nam nhân, nhưng chứng kiến hắn thân thể hoàn mỹ, bả vai rộng lớn, cơ bụng căng đầy cơ cùng khu vực hoàn mỹ phía dưới cơ bụng, vẫn là chậm rãi đỏ mặt...

Dù sao hắn tựa như ánh sáng, chỉ cần hắn xuất hiện ánh mắt liền không rời khỏi hắn, tựa như chứng kiến thần tượng mà mặt đỏ tim đập. Có thể hắn không yêu thích Tịch Nhạ Hoài càng không đưa hắn làm thần tượng, nếu không đi làm ở công ty, cũng không có khả năng sẽ cùng hắn tiếp xúc, vậy đối với hắn cảm giác kỳ quái này là cái gì...

Dung Thụy Thiên bị cảm buồn rầu bao vậy đi đến phòng tắm, đem nước lạnh như băng hất lên trên mặt. Khi hắn tắm xong lại chải răng hảo, tim đập hỗn loạn cũng bình phục lại, bắt đầu ra lệnh chính mình không có việc gì thì đừng nghĩ nhiều như vậy.

"Hương vị như thế nào? Những thứ này là ta tùy tiện làm". Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên cúi thấp đầu ăn điểm tâm, kia mái tóc đen mềm xõa xuống che đi khuôn mặt, để cho hắn trong lòng phát ấm muốn vén lên.

Ăn xong bữa sáng phong phú trên bàn, Dung Thụy Thiên cảm thấy lòng ấm áp: "Ăn ngon". Hắn thật lâu không ăn bữa sáng như vậy , dĩ vãng bữa sáng đều là mua ở ven đường để ăn.

"Nhà này là ngươi mua ?" Tịch Nhạ Hoài tao nhã nở nụ cười, con người màu lam nhạt không có gì tà khí, thoạt nhìn bộ dạng thực vui mừng.

Dung Thụy Thiên thần sắc ảm đạm: "Ân" một tiếng. Nhà đoạn đường này cùng tầng trệt là Kiều chọn. Chưa chia tay còn muốn cùng nhau mua thêm phòng ở đối diện, như vậy ở cũng thoải mái. Ý nguyện chưa thành, Kiều đã rời đi hắn.

"Kia đi làm không phải rất xa?" Tịch Nhạ Hoài nhướng lên khóe mi anh tuấn.

"Hoàn hảo." Dung Thụy Thiên không để ý lắm lắc đầu. Cùng thu nhập của hắn mà mua nhà thì nhiều áp lực, nhưng phòng cho thuê ở gần trung tâm quá đắt tiền lại xa hoa, thuê không nổi, tiện nghi nhưng lại không an toàn. Lúc ban đầu đi đi làm việc, không có tiền lại không bằng hữu, thuê chính là ký túc xá kiểu cũ. Không có phòng tắm, phòng bếp, không có cửa sổ, càng không có bảo vệ trị an, chính là loại nhà rách rưới. Tiền thuê cũng thực tế, xuất môn đi tầm mười phút có thể bắt được xe công cộng, hắn ở đó được ba tháng.

Cho đến một ngày tan tầm về đến nhà, hoảng sợ phát hiện cửa phòng bị mở ra. Hắn nghĩ chủ cho thuê nhà có cái chìa khóa mở cửa, gọi điện thoại qua cho chủ thuê nhà được biết không có cái chìa khóa nào khác.

Vài phút sau mới kịp phản ứng chính mình bị trộm, hơn nữa phòng ở bị lục tung loạn thất bát tao, toàn bộ tiền mặt cũng chi phiếu đều không thấy, loại tình huống này trừ bỏ bị trộm không còn cái gì khác.

Sau đó có tích kiệm tiền liền mua căn nhà này, nhà không lớn lại cách xa trung tâm, sau này có thể có nhiều người đến ở, có lẽ còn có thể chen chúc. Nhưng hắn theo tính cách trước mặt, đời này cũng chỉ có thể vắng vẻ cả đời.

Xem Dung Thụy Thiên bộ dạng lặng yên, Tịch Nhạ Hoài muốn hỏi hắn đang buồn rầu cái gì.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Dung Thụy Thiên nghi hoặc ngẩng đầu, một bộ không thể tưởng được có người như thế sớm đến gõ cửa, hắn cùng Tịch Nhạ Hoài nói tiếng: "Thật có lỗi" rồi đi ra mở cửa.


Còn tiếp........