[BBLNMACN] Chương 33-34-35

0 nhận xét Posted by ,

Chương 33: Mắt say mất rồi.

Bữa cơm hôm nay Từ Trạch Á ăn nhưng không hề cảm thấy thoải mái tí nào, trong bàn ăn Phú Hào cứ luôn tay gắp đồ ăn vào chén cậu, cả buổi ăn cậu không về vươn đũa gắp cái gì chỉ có vươn đũa gắp đồ từ trong chén lên ăn, nhưng cứ như thế mãi, cậu không bị chết vì ăn thì cũng chết bị bể bụng.

“Con thật sự rất no rồi, Phú thúc có thể cho con xin phép về trước không?” dạ dày của cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, Từ Trạch Á cảm thấy đầu óc choáng ván, người mệt rã ra, bây giờ cậu chỉ muốn được ngủ mà thôi.

“Không gấp gáp, cứ ngồi ở đây chơi một chút, tí nữa ta gọi người chở con về nhà” Phú Hào kéo từ Trạch Á ngồi xuống ghế sa lon, mắt chỉ có thể hướng về Phú Đình Đình.

“Này , Trạch Á, tớ mang cậu lên phòng ngồi tí nhá” Phú Đình Đình không muốn nói gì, vì dù có nói cô cũng không thể cãi lại lời cha mình.

“Không cần đâu, đã muộn rồi, tớ phải trở về nhà” Từ Trạch Á lần nữa đứng lên, cậu thật sự sợ hãi nếu không quay về nhà, vì nếu không về nhà thì cậu sợ sẽ chìm luôn ở đây.

“Còn rất sớm kia mà, Đình Đình, mau đem Tiểu Á lên phòng chơi” Phú Đình Đình nhìn về phía cô nói lời ôn nhu, nhưng lời nói này là chỉ có thể làm không được phép cãi.

“Đúng vậy, chúng ta mau lên phòng đi còn sớm kia mà” Phú Đình Đình nhanh chóng đi đến kéo tay Từ Trạch Á dẫn cậu lên phòng.

Đầu óc choáng ván, lại đau nhứ, mắt của cậu chẳng còn nhìn rõ được gì, đi đường cũng chao đảo, Từ Trạch Á một tay vịn thành cầu thang rồi bước đi.

“Lão gia, Mộ Dung tiên sinh đến rồi” quản gia đi vào báo cho Phú Hào biết.

“Mộ Dung tiên sinh? Mau mời vào” Phú Hào âm thanh cứng rắng nói ra, Mộ Dung Lăng Phong đến rồi.

Vừa nghe nói ba ba đến, Từ Trạch Á liền buông Phú Đình Đình ra lập tực chạy xuống.

“Xin lỗi về sự quấy rầy này, ta đến đón Tiểu Á về” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Phú Hào nói, nghe được tiếng rầm rầm của bước chân đang chạy xuống lầu, vừa nhìn sang đã thấy Tiểu Á, hắn vội đi đến, Từ Trạch Á thoáng cái lại nhào thẳng vào ngực hắn, trong miệng cứ thì thào: “ Ba ba con muốn về nhà”

“Bởi vì thiếu gia có hơi sau nên tôi mới định để cậu ấy nghỉ một chút rồi mới trở về nhà.”

“Tiểu Á mau nghe lời, chờ tí rồi ba ba mang con về nhà” ôm lấy Từ Trạch Á, quay sang nhìn Phú Hào mà nói “ Không phiền Phú tiên sinh, ta sẽ đưa con ta về trước”

“Được thôi, Mộ Dung tiên sinh đi thong thả” đưa mắt nhìn Mộ Dung Lăng Phong ôm Từ Trạch Á đi mắt, mặt Phú Hào liền lộ ra vẻ tiếc nuối, chỉ còn một bước nữa thì đã thành công rồi…

“Con đã làm theo những gì cha muốn, cha đã hài lòng chưa” Phú Đình Đình từ trên lầu bước xuống, vừa đi lại vừa nói.

“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng, có điều hai đứa tiếng triển quá chậm, con nên nắm chắc cơ hội, có biết chưa?” Phú Hào lại nói cho cô nghe thêm một đống đạo lý.

Mà Phú Đình Đình cứ như một con búp bê, chỉ biết gật đầu, nhưng thật ra, một câu của cha cô cũng chẳng nghe được, cô chỉ biết là nhất định phải theo đuổi được Từ Trạch Á, không để đứa khác giành lấy cậu ấy, phải giữ cậu ấy thật chặt, vì Mộ Dung Gia sẽ giúp. . . Trăm lần như một chỉ có những câu này, nghe riết mà cô đã thuộc như kinh vậy.

“Con biết rồi, con lên phòng được chưa?” Phú Đình Đình lười biếng nói

“Lên đi, nhớ kĩ là phải làm sao ngồi lên được chức vợ cả của Thiếu gia Mộ Dung “ Phú Hào vẫn không quên đem chuyện hệ trọng ra nhắn nhủ con gái.

“Dạ” Phú Đình Đình khuôn mặt ũ rủ đành bước lên lầu.





Chương 34: Ba ba chính là tốt nhất.

“Tiểu Á, Tiểu Á chúng ta về đến nhà rồi” Từ Trạch Á vừa vào xe đã ngủ, ngủ hết cả chặng đường, dù xe có dừng lại thì vẫn không tỉnh, Mộ Dung Lăng Phong kêu vài tiếng nhưng cậu vẫn không tỉnh nên hắn đành ôm cậu xuống xe.

“Lão gia, tiểu thiếu gia làm sao thế này?” nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong trở về nhưng liền ôm thiếu gia lên lầu, quản gia tưởng cậu xảy ra chuyện, ông chạy ngay đến chỗ hai người.

“Không có gì nghiêm trọng, ông lấy dùm ta chút trà giải rượu đến đi” nói xong lại ôm Từ Trạch Á lên lầu, hắn không biết tên Phú Hào kia cho cậu uống thứ rượu gì, nhưng cậu hình như quá say, may mắn thay là hắn đến kịp lúc, nếu không thì chẳng biết tên đó lại muốn làm gì, tại sao Tiểu Á lại đến nhà của hắn? Chẳng lẽ là vì Phú Đình Đình sao?

“Lão gia” quản gia cầm ly trà đưa cho Mộ Dung Lăng Phong.

“Vương quản gia, mau kêu phòng bếp làm ít cháo, tí Tiểu Á dậy sẽ ăn” Mộ Dung Lăng Phong ra lệnh cho ông.

“Vâng, tôi đi ngay” quản gia nhanh chân kéo cửa đi ra ngoài.

“Tiểu Á, Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong vỗ vỗ lên người cậu.

“Cha. . .cha. .” Tiểu Á mở to mắt.

“Mau đem cái này uống vào” Mộ Dung Lăng Phong đem thuốc đưa đến miệng, tay kia thì cầm ly nước đưa cho cậu uống.

Uống thuốc xong cậu cảm thấy đỡ hơn nhiều, đầu cũng không còn đau với choáng váng như mới này, chỉ là cả người đều cảm thấy mệt rã “Ba ba con xin lỗi, lại làm phiền người rồi” nhìn Mộ Dung Lăng Phong khiến cậu cảm thấy hơn áy náy.

“Không sao rồi Tiểu Á, chỉ có điều dù sao con cũng còn là trẻ vị thành niên, đừng uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe” Mộ Dung Lăng Phong thừa lúc dặn dò vài câu.

“Con biết rồi, nhưng mà lúc đó thúc ấy bảo đây không phải là rượu, hơn nữa con cũng không có nếm ra được là rượu, không tưởng được là uống xong đầu vừa đâu vừa choáng như thế này” Từ Trạch Á bỗng suy nghĩ là sao cậu say được, cậu đâu có uống rượu với lại loại nước ở nhà Phú Hào cũng không hề có mùi rượu.

“Tiểu Á, đó là loại rượu nồng độ thấp, tuy nồng độ thấp nhưng uống nhiều thì vẫn sẽ bị say như thường, nhưng sao con lại đến ăn cơm ở đó” vấn đề này là thứ mà Mộ Dung Lăng phong muốn biết nhất.

“Đình Đình nhờ con đưa về, xong thì thúc ấy cứ giữ con lại” từ lúc này Từ Trạch Á liền ghi nhớ là, từ nay về sau có đánh chết cậu cũng không ăn cơm ở nhà đó nữa, những tình cảm của vị thúc thúc kia làm cho cậu không nỡ làm gì cả.

“Tiểu Á lần sau nếu đã không thích thì đừng nên đi” dù là thích hay không thích, hắn đều hi vọng là Tiểu Ấ đừng đi đâu, Phú Hào kia chắc chắn là tính dùng Phú Đình Đình cám dỗ cậu, điều này hắn thừa sức biết.

“Ba à con biết rồi, cảm ơn người” mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc giường thân thương, cậu biết ngay là Mộ Dung Lăng Phong ôm cậu lên đây, cậu mới nảy lại bất tỉnh nhân sự, chỉ mới tình có một chút.

“Ngốc tử” Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu vuốt lên đầu cậu, mặt cậu lúc này vẫn còn chịu tác dụng của rượu mà hơi ửng hồng lên, đôi môi non nớt giống như đào mật khiến người ta thật là muốn cắn cho vài phát.

Đúng là ở nhà là tốt, có ba ba bên cạnh là tốt nhất, Từ Trạch Á nhào đến làm nũng với Mộ Dung Lăng Phong: “Ba ba là tốt nhất” cậu thì thào nói.

Mộ Dung Lăng Phong chỉ biết sững sờ ôm Từ Trạch Á vào lòng, hắn biết chỉ là do cậu uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, nếu không cũng sẽ không tự động nhào vào trong lòng của hắn.






Chương 35: Lửa cháy đến nơi.

“Chào buổi sáng ba ba” Từ Trách Á từ sớm đã thức giấc, tuy vẫn còn hơn chóng mặt nhưng sự tình tối hôm quá cậu đều ghi nhớ rõ, nhưng mà thật sự cũng có vài chỗ cậu không nhớ nỗi, cậu chỉ nhớ là nói vài chữ gì đó.

“Tiểu Á, đầu còn nhức không?” Mộ Dung Lăng Phong quan tâm hỏi, liền bưng ly sữa bò đưa đến trước mặt Tiểu Á.

“Còn tí xíu ạ, nhưng ổn rồi ạ” Nói xong thì cầm lấy li sữa một hơn uống cạn sạch, hôm qua uống say nên miệng cảm thấy đắng lại khô, uống li sữa vào quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Nếu như không khỏe thì đừng nên đi học, ba gọi điện đến trường xin nghỉ cho con” Mộ Dung Lăng Phong quan tâm nói.

“Con không sao đâu, uống xong li sữa nên cảm thấy tốt hơn nhiều rồi” cậu không thể vì chuyện nhỏ này mà nghỉ học được, lúc trước dù cậu có bị bệnh đều đi đến trường đầy đủ, nên bây giờ chỉ mới được ăn ngon một thời gian mà đã yếu ớt rồi sao.

“Vậy thì uống thêm một ly nữa đi” Mộ Dung Lăng Phong rót đây ly đưa co cậu.

“Cảm ơn ba ba” cậu một hơn lại uống cạn sạch, cũng không còn cảm thấy choáng váng đầu óc, người cũng tỉnh ra không ít.

“Tiểu Á, đi học về nhớ tranh thủ về sớm, nếu muốn cùng bạn học đi chơi cũng nên điện thoại cho ba ba biết, nếu không thì ba sẽ lo lắng cho con đó” hắn không quên dặng dò, nhưng trong lòng hắn lại không muốn cậu đi chơi với bạn học nào cả, dù là nam thì cũng không muốn.

“Con nhớ rồi, chào ba ba con đi học” cậu lau miệng, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm liền vớ lấy cái túi sách kế bên, vẫy tay chào tạm biệt Mộ Dung Lăng Phong rồi chạy ra ngoài.

“Tiểu Á, sớm gặp lại” hắn cũng phất phất tay nhìn Từ Trạch Á vào trong xe rồi mới chịu đi vào ăn sáng, chỉ là hôm nay có việc nếu không hắn sẽ tự đưa Tiểu Á đi học rồi.

“Tôi nói là lửa cháy đến nới mà vẫn không phát tiết dược chính là cậu đó” Biển Vũ Minh đi đến.

Thấy là Biển Vũ Minh nên hắn cũng đi ra phòng khách ngồi lên chiếc ghế sa lon.

“Cậu ta quay về rồi” Mộ Dung Lăng Phong nghiêm mặt lại.

“Là ai?” Biển Vũ Minh vẫn không hiểu cho lắm, hắn không nghĩ là có ai có thể là cho tổng giám đốc của Mộ Dung gia có cái sắc mặt khó coi như vậy.

“Lạc Tuấn Nhanh”

“Cậu nói cái gì?? …Lạc Tuấn Nhanh” Biển Vũ Minh hỏi lại lần nữa.

Lần này Mộ Dung Lăng Phong không thèm trả lời nhưng phần nào cũng đã khẳng định.

Lạc Tuấn Nhanh, cái tên này hắn quá quen thuộc, bởi vì hắn cùng Lạc Tuấn Nhanh là bạn thuở nhỏ, mà lúc kia Lạc Tuấn Nhaanh lại quen Từ An Bình, Mộ Dung Lăng Phong cùng hai người bọn họ là bằng hữu tốt nữa, cho nên hắn và cậu ta coi như là quá quen thuộc đi, đối với sự tình ngày xưa thì lại càng quen thuộc.

“Cậu đã gặp hắn rồi hay sao?” Biến Minh Vũ hỏi, khó trách Mộ Dung Lăng Phong lại vội vả đi tìm mình.

“Đúng vậy, cậu ta cũng nhìn thấy Tiểu Á rồi, hơn nữa cậu ta cũng biết Tiểu Á là chính là con của An Bình” bởi vì Lạc Tuấn Nhanh xuất hiện mấy ngày ngay khiến tâm lý của hắn có chút lo lắng, cảm thấy Lạc Tuấn Nhanh lúc đó khi đi nói cậu đó chính là biểu thị cậu ta có kế hoạch gì đó.

“Cậu sợ hắn ta sẽ ….”

“”Không phải là sẽ mà là chắc chắn” Một Dung Lăng Phong kiên định nói; đối với người như Lạc Tuấn Nhanh thì hắn hiểu quá rõ rồi, hắn hiểu rõ nên mới phải tìm đến Biển Vũ Minh, dù sao chuyện này nhiều người nghĩ kế vẫn tốt hơn.

“Tiểu Á nhà cậu hiện giờ không có gì phải lo lắng đâu” ít nhất thì cho là như vậy, Lạc Tuấn Nhanh không có khả năng ăn cướp trắng trợn.

“Tiểu Á nghĩ rằng cậu ta rất tốt, nên tôi không thể nói gì cả,  tôi không có ý định nói cho Tiểu Á biết sự thật, tôi sợ thằng bé sẽ không tiếp thu nỗi” Mộ Dung Lăng Phong buồn rầu nói, vốn dĩ là tất cả mọi chuyện đang gió êm sóng lặng, bỗng nhiên bây giờ Lạc Tuấn Nhanh lại xuất hiện, nên bây giờ chuyện càng thêm phức tạp.

“Nếu như không nói cho Tiểu Á biết, thì nếu để cho cậu ta lỡ miệng nói cho Tiểu Á biết thì e rằng chuyện sẽ tệ hơn” Biển Vũ Minh liền nhắc nhở.

“Tôi đã biết rồi, chờ thêm một thời gian nữa đã, mấu chốt chính là tôi không biết cậu là lại muốn làm cái gì” tuy nhiên mấy ngày nay hắn cũng kiểm tra tư liệu về Lạc Tuấn Nhanh, hắn cũng biết rõ là cậu ta về lần này sẽ không đi nữa, hơn nữa xí nghiệp của Lạc Thị cũng từ nước ngoài chuyển về nước, xem ra Lạc Tuấn Nhanh cùng hắn sẽ phải đánh nhau lâu dài rồi.

“Chuyện này, ta không nghĩ sẽ khiêu khích trước, vì chuyện kia ta không nghĩ là hắn sẽ nói ra được” Biển Vũ Minh suy đoán, dù sao Mộ Dung Lăng Phong cùng Lạc Tuấn Nhanh trước kia cũng đã không hòa hợp mất, vậy mà hai người lại cùng thích một người nam nhân, lại từ bạn trở thành thù? Có những chuyện mãi không thể làm sáng tỏ, có những chuyện không phải là đơn giản “Không lẽ nào..”

“Cậu ta làm gì tôi cũng không sợ, chỉ sợ là cậu ta cứ ôn nhu với Tiểu Á mà Tiểu Á thì không thể chống cự lại được lại được, lỡ phát sinh quan hệ thì”đây chính là vấn đề mà hắn sợ nhất.

“Vậy sao cậu không dùng sự ôn như đó mà hạ gục Tiểu Á trước đi” Biển Vũ Minh cười cười nói.

Mộ Dung Lăng Phong liền liếc mắc nhìn Biển Vũ Minh mà nói: “Đừng có cho rằng tôi là cậu”

“Vậy cậu đừng trách ta không nhắc nhở, nếu như Tiểu Á mà thích Lạc Tuấn Nhanh thì đến lúc đó thì cậu khóc cũng không còn cơ hội, muốn giữ Tiểu Á thì nhanh chóng giữ lấy, thằng bé thich Lạc Tuấn Nhanh không phải là không có khả năng” Biển Minh Vũ lập nên giả thuyết.

“Chuyện này cậu nghĩ có thể xảy ra hay sao?” Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói, Tiểu á nhất định là của hắn, cho nên bất kể là Lạc Tuấn Nhanh hay là bất kì ai cũng không được cướp Tiểu Á ra khỏi hắn.

“Cậu không có ý định”

“Nói đi”

“Tôi không phải là cậu làm sao tôi biết được sự tình”