Bình Phàm Chương 19

0 nhận xét Posted by ,


Khi tôi và Thương Dục thở hổn hển trở về nhà bác gái thì nhìn thấy một người mà cả đời này cũng không bao giờ muốn thấy một lần nữa. 

"Đại ca, anh sao thế?" Thương Dục nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ta liền quan tâm hỏi.

"Đại ca?" Thấy tôi tự dưng run rẩy, cậu nhóc đỡ tôi sợ rằng tôi sẽ ngã. 

"Tôi muốn nói chuyện với cậu, Bình Phàm..." Thương Dục bây giờ mới phát hiện bên cửa có người, nó nhìn cậu ta chằm chằm tựa như chú chó bảo vệ chủ vậy, lớn giọng nói: "Anh là ai? Đến đây có chuyện gì?" 

"Ây da! Các người ở bên ngoài làm gì thế? Vị này là ai?" Bác gái nghe phía bên ngoài có tiếng nói liền đi ra kiểm tra. 

"Tôi là bạn của Bình Phàm". Người kia vừa dứt lời, Thương Dục ở bên cạnh tôi liền thét lên: "Anh nói dối a!" 

"Tiểu Dục! Không được như thế, dĩ nhiên là bạn của Bình Phàm mời đến! Hai người cũng mau vào đi!" Bác gái nói rồi nghiêng người nhường đường cho chúng tôi đi vào. 

"..." Trong phòng không một tiếng động, tôi không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh ấy, bây giờ đầu tôi đã rối tung rối mù, tôi không hiểu sao cậu ta lại đến tìm tôi... Tôi đã ở rất xa bọn họ rồi mà. 

"Thật xin lỗi! Bỗng dưng tới tìm cậu". Giọng nói của Diệp An bên cạnh truyền đến. 

"..." Tôi vẫn im lặng... Tôi với cậu ta không có gì để nói, cũng không muốn nói gì. 

"Cậu không có gì hỏi tôi sao?" Diệp An có chút kích động nhìn tôi, tôi không hiểu vì sao cậu ta lại kích động. Nhìn tôi không nói một lời, Diệp An thở dài, sau nó cậu ta cứ nói một mình. 

"Cậu hiểu lầm tôi với Giản Cầm rồi... Tôi với anh ta chia tay khi còn học đại học... Chúng tôi bây giờ chỉ là bạn bè, anh ta yêu cậu rất chung thủy a... Cậu có biết cậu mất tích một năm qua anh ta luôn liều mạng tìm cậu, anh ta đi tìm Lý Côn nhưng Lý Côn cũng không nói ra cậu ở đâu! Cậu có biết cậu đang làm anh ta phát điên rồi không!" Diệp An nói. 

"Cậu nói chuyện đi! Cậu nói một câu đi chứ!" Cuối cùng Diệp An chịu không nổi sự im lặng của tôi liền tiến về phía tôi mà lay người. Tôi cứ mặc cậu ta muốn làm sao gì thì làm, một khi rời xa Lý Giản Cầm thì tôi đã quyết sẽ không quay trở lại, cũng không có ý định nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh. 

"Này! Anh ở đây xúc phạm ai hả!" Thương Dục đẩy cửa ra nhìn thấy Diệp An lay lay tôi, nhanh chóng kéo tôi cách xa khỏi tay của Diệp An. 

"Cậu rốt cuộc có hiểu hay không chứ! Anh ta chỉ yêu cậu! Anh ta chung thủy yêu chỉ mình cậu mà thôi!" Diệp An nhìn tôi ở trong vòng tay của Thương Dục mà hét lớn, giọng nói của cậu ta ngập tràn sự bất đắc dĩ còn có một chút... đau lòng. 

"Anh đi đi". Thương Dục sau một lúc im lặng thì nói như vậy với Diệp An, nó hiểu tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với Diệp An. 

"Anh ta còn đang chờ cậu..." Diệp An bình tĩnh nhanh chóng đi ra cửa. Khi cậu ta đóng cửa lại, thời khắc đó tôi cuối cùng cũng nói với cậu ta duy nhất một câu: "Nói với anh ấy không cần chờ... Tôi không yêu anh ấy". Tôi biết Diệp An nghe thấy bởi vì hình ảnh sau cánh cửa đó cậu ta dừng lại vài giây rồi mới đi tiếp. 

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh ta là ai?" Phía sau là giọng nói của Thương Dục. Tôi nhìn nó mà lắc đầu, tựa vào người nó... Giống như trước đây tôi cũng đã từng nằm trong lòng Lý Giản Cầm, gặp mặt Diệp An khiến tôi dùng hết sức lực cuối cùng của mình. 

"Em đi xuống lầu tìm gì cho anh ăn, anh trước tiên cứ nghỉ ngơi đi." Cậu nhóc nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, xoay người đi ra cửa. Khi cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc nước mắt mà tôi đã kìm nén từ lâu dần rơi xuống. 

"Đại ca, đại ca, anh đã ngủ chưa?" Giọng của cậu nhóc từ bên giường truyền đến, tôi nhắm mắt lại coi như là đang ngủ... Hiện giờ tôi không muốn nói gì cả, muốn một mình yên tĩnh một chút. 

"Đại ca, em để cơm lên bàn, nửa đêm nếu anh đói thì ăn nha". Cậu nhóc không cần tôi đáp lại, chần chừ một chút đến giường của ta sờ sờ hai gò má của ta rồi sau đó rời khỏi phòng. 

Đợi Thương Dục rời khỏi rồi tôi mới mở mắt nhìn lên trần nhà loang lổ. Ở nơi này sinh sống cũng đã một năm, khi ấy năm lần bảy lượt đều nhớ tới Lý Giản Cầm, mà mỗi lần mơ tới anh thì bên anh luôn có một Diệp An. Và khi mỗi lần đau khổ thì Thương Dục luôn luôn xuất hiện rất kịp thời ở bên cạnh tôi để phân tán sự chú ý của tôi. Ngay khi mà tôi chẳng còn quan tâm gì đến bọn họ thì Diệp An lại chạy đến tìm tôi, còn nới với tôi cái gì mà kỳ thực Lý Giản Cầm còn yêu tôi... Tôi không biết có nên tin hay không, nhưng tôi biết nếu như tin thì tôi sẽ lại buồn vì tình hay sẽ lại tan nát cõi lòng cái tên Kim Bình Phàm mà hôm nay đây ở nông thôn nhỏ này đang sống vô tư không tranh giành với đời. Một Kim Bình Phàm sống bình lặng qua ngày tháng. 

Một đêm chưa ngủ đã đến sáng, sáng sớm tôi liền đem bát cơm còn nguyên xuống dưới lầu. 

"Bình Phàm, con không ăn cơm à?" Bác gái nhìn tôi hoàn toàn không động tới cơm liền cau mày quan tâm hỏi. 

"Xin lỗi bác gái, ngày hôm qua ngủ một mạch đến sáng cho nên không ăn". Tôi cười cười thuyết phục, sáng nay soi gương dưới mắt có chút thâm quầng, bác gái nói một hồi liền bưng lên bữa sáng vừa nấu xong. 

"Con phải ăn hai chén cho ta! Bổ sung ngày không qua chẳng ăn gì! Biết chưa?" Bác gái cầm cái chén đặt biệt lớn giúp tôi múc cháo và uy hiếp nói. Tôi cười khổ tiếp nhận hảo ý của bác, cho dù hiện tại một chút cũng không muốn ăn. Ăn xong bữa sáng sau đó tôi cùng Thương Dục đi đến trường, tiểu quỷ này khó có được ngày an tĩnh như hôm nay, ngoan ngoãn đi bên cạnh mà không nói gì cả, tôi nghĩ nó cũng nhận thấy được ta không muốn nói chuyện. 

Lúc buổi trưa, Thương Dục cầm hộp cơm mà bác gái chuẩn bị chạy đến phòng làm việc chiếm lấy chỗ của giáo viên khác ngồi gần tôi cùng ăn cơm, lúc này lại có tiếng điện thoại reo lên. 

"Kim lão sư, có người tìm". Đối diện với giáo viên đang nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên thấy kỳ lạ. Tuy rằng Lý Côn và bác gái đều biết tôi dạy học ở đây nhưng học cũng không gọi điện tới trường tìm tôi. Chần chừ một chút rồi nhận điện thoại, còn chợt nghe ra hai nam tử líu ríu nói chuyện bên kia điện thoại. 

"Là Thiệu sao?" Bên đầu kia điện thoại tiếng thảo luận ngưng hẳn, trở nên im lặng vài giây. Tôi nghĩ đây chắc là sau sự yên lặng sẽ là phong ba bão táp, nhưng sau đó lại yên lặng quá lâu. Rôi tiếng quát nạt tôi lập tức truyền tới, giọng nói lớn đến nỗi Biên lão sư đều có thể nghe thấy liền nhìn qua tôi. 

"Cái thằng chết tiệt này! Gửi thư cái gì hả, tùy tiện ăn nói vài câu rồi bỏ tất cả mà đi! Mày làm cái gì vậy hả?! Còn nói ổn định rồi liên lạc với tao, đến tận một năm! Một năm trời! Lại vẫn không chịu liên lạc cho ta, mày có biết tao tìm mày muốn chết hay không hả?! Kim Bình Phàm! Dù gì tao với mày cũng là thanh mai trúc mã, mày cứ như vậy mà đi, mày có biết tao đau lòng lắm hay không hả?!" Tiềm Thiệu bắn một tràng, tôi chỉ lặng lặng mà nghe, không nói một lời. Tôi biết một năm qua không liên lạc với Thiệu thì nó sẽ rất bất xúc... Nhưng tôi chỉ muón thoát khỏi Lý Giản Cầm, tôi nghĩ chờ trong lòng tôi không còn chút gì nữa với Lý Giản Cầm thì mới liên lạc bới nó... 

"Xin lỗi". Đối với nó, tôi chỉ có thể nói hai chữ này. Nghe đầu bên kia điện thoại hình như còn muốn nói gì đó nhưng bị Giả Thư giật lấy điện thoại, tôi nghĩ Thiệu hiện tại thực sự đang phát điên! 

"Bình Phàm, cậu thực sự rất không có nghĩa khí! Mà thôi quên đi, những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là... Bao giờ thì cậu trở về?" Giả Thư giọng nói oán trách từ bên đầu kia điện thoại. 

"Không về đâu, tôi sẽ sắp xếp thời gian đi thăm các cậu". Giả thư trằm mặc rồi sau đó nói: "Cậu bỏ không vị trí này, tổng tài cứ một mực chờ cậu". Tôi hít sâu một hơi, thận trọng nghe nói như vậy liền trả lời: "Không cần nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh ta". 

Bên đầu kia điện thoại hai người im lặng, sau đó Thiệu tiếp nhận điện thoại: "Anh ta vẫn còn cảm thấy có lỗi, anh ta nói anh ta với mày giao ước rồi, phải ở trước mặt mày nói lời xin lỗi". Tay tôi có chút run rẩy. Có lẽ là phát hiện tôi không ổn, Thương Dục lấy điện thoại mà nói: "Tôi không biết các người là ai, nhưng xin đừng làm phiền Kim lão sư nữa!" Nói xong liền cúp điện thoại, tôi cười khổ nhìn thanh niên tức giận trước mặt. Lần này Giả Thư mà không nổi điên cũng khó lắm, mà không chừng Thiệu nhất định tức giận đến nghiến răng! 

Trong phòng làm việc đang yên tĩnh vì hành động của Thương Dục mà ai cũng đều nhìn chúng tôi, "Cậu càng ngày càng không biết lớn nhỏ, dám cúp điện thoại của thầy giáo". Tôi đánh một cái vào cậu nhóc, phá vỡ không gian im lặng. 

"Tiểu Dục... Cậu càng ngày càng giống cún nha". Một vị giáo viên dạy tiếng Anh nói đùa, tôi cười khúc khích, vỗ vỗ đầu cậu nhóc bên cạnh, buồn cười nói: "Sau này bảo bác gái cho cậu khúc xương thì tốt rồi". Các lão sư khác nghe thấy đều không nhịn được mà bật cười. 

"Há! Ai giống chó chứ!" Cậu nhóc không chịu thua, chọc cho mọi người một trận cười. Tôi chậm rãi quay về chỗ ngồi, hai tay trở lại bình thường không còn run như trước nữa. Tuy rằng ngoài miệng còn đang cùng các giáo viên khác cười đùa nhưng trong lòng cũng vì cuộc điện thoại mà không yên được. Cậu nhóc vừa khôi hài khiến tôi cười vừa ôm tôi trong lòng nó, nói để không ai nghe thấy: "Không sao cả, em sẽ bảo vệ anh". 

Các lão sư khác nhìn hành động này của nó đã quá quen nên cũng không để tâm, sau đó vẫn cùng Thương Dục cười đùa. Mà tôi chính là sợ sệt ngồi bên trong lòng nó, không hiểu câu nói kia của nó nghĩa là gì.

Hết Chương 19
[full-width]